Khi lũ sói kéo đến trong đêm, chính chú chó này đã đứng giữa chúng và đàn cừu. Răng chạm răng. Lông chạm nanh. Và khi tất cả kết thúc, đàn cừu vẫn an toàn — nhưng chú chó nằm đó đầy máu, đầu cúi xuống, cái giá của sự tận tụy được viết bằng màu đỏ.
Rồi, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Một con cừu tiến lại gần. Chậm rãi. Cẩn thận. Và bằng một hành động dịu dàng như cái ôm của con người, nó áp trán mình vào trán chú chó.
Không lời nói. Chỉ là sự hiện diện.
Nó ở lại bên cạnh chú chó, khẽ dụi đầu vào thân thể bị thương ấy, như thể muốn nói: Chúng tôi đã thấy những gì anh làm. Chúng tôi ghi nhớ. Chúng tôi ở đây.
Hình ảnh duy nhất này — một con cừu an ủi chính chú chó đã bảo vệ nó khỏi hiểm nguy — lật đổ mọi điều mà con người từng tin về loài vật. Rằng chúng đơn giản. Rằng chúng không biết cảm xúc. Rằng bản năng sinh tồn là tất cả. Nhưng trong khoảnh khắc này, chúng ta thấy điều khác: sự thấu cảm, lòng biết ơn, lòng trung thành. Không chỉ từ chú chó — mà từ cả con cừu.
Có một ngôn ngữ vượt qua cả lời nói, mà mọi trái tim đều hiểu. Hai con vật này đã nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ đó, một cách trôi chảy.
Chúng ta thường nghĩ rằng lòng trung thành, sự hy sinh và lòng trắc ẩn là những đức tính chỉ con người mới có. Nhưng có lẽ, chúng ta không phải là loài duy nhất biết cách yêu thương.
VietBF@ sưu tập