Chiều Sài Gòn, bé Vẹofast lại… cúi đầu vái chào kiểu Ăng-lê giữa ngã tư. Ai hỏi vì sao, bé nói nhỏ: “Sinh ra để va chạm chứ đâu phải để né.” 🫠
Tập 1: Nguyễn Thái Sơn – màn “chạm đất”
Đường đông như hội, bé Vẹo nghiêng người 45 độ, mũi xe thập thò sát lề, trông lịch sự như học sinh chào cờ. Cư dân mạng đặt tên pha này là “Cúi chào Hạnh Thông Tây”.
– Khán giả hốt hoảng: “Ơ! con lươn đâu tự dưng chui ra giữa đường?”
– Một anh tỉnh táo: “Không phải lươn, là… Nươn.”
– BTC giao thông nhắn nhẹ: đi đường nhớ nhìn người trước, rào sau.
Tập 2: Cầu Long Kiểng – màn “ôm rào ra mắt”
Sáng sớm, một em taxi xanh mướt chui đầu vào hàng rào rồi kẹt luôn, treo biển: “Cầu Long Kiểng kính chào quý khách”.
– Tác giả mơ mộng: “Đêm qua mơ thấy số 37, sáng ra bảng số 50H-618.37 rước mộng thành… rào.”
– Bình luận viên đường phố: “Không phải đâm—gãy mới đâm. Muốn biết vì sao, hỏi… Vino.”
Xe gì cũng thế—tay lái mới là “hệ điều hành”. Đừng để con Nươn bơi giữa phố rồi cả phố… mất vui. Cười cho bớt căng, nhưng đi chậm, nhìn kỹ, nhường nhau một nhịp: khỏi va, khỏi drama, khỏi “kính chào quý khách” giữa cầu.

Đây là bản “cổ tích kinh tế” kể vui cho dễ nuốt: Ngày xửa ngày xưa, đất nước hết cấm vận, dân cày chăm chỉ “sản xuất là chính”, ví mỏng mà lòng nhẹ. Rồi một hôm, Thần Bất Động Sản xuất hiện, phất tay một cái, đất đai bỗng thành… vàng mã thời hiện đại: thổi xong giá đất bay cao hơn diều gặp gió. Từ 2010 tới 2025, dân bảo “lương em nhích được có tẹo”, còn bảng giá căn hộ thì nhảy lambada; nhà 30–50m² bán như cung điện, bãi đỗ xe thì tính theo… ước mơ.
Nhân vật phản diện trong chuyện—theo lời người kể—tên PN* (đọc trại cho an toàn), chuyên chơi độ “cá lớn nuốt hết quán nhỏ”: xe ôm, tạp hoá, khách sạn, thậm chí massage cũng phải cạnh tranh. Đỉnh cao là giấc mơ “cấm xe xăng, toàn dân cưỡi điện”, nhưng dân thì hỏi nhỏ: “Điện loại gì, bền như Toyota chưa? Hay lại ‘chuột hạch’ thử nghiệm ngoài đời thật?” Bên truyền thông rộn ràng, người tung hô như cầu thủ ghi hat-trick; người khác thì bảo “bằng sáng chế đâu, linh kiện đâu, đừng bơm bóng bằng caption”.
Tác giả còn so sánh: tỷ phú xịn là kiểu “chế tạo – sản xuất – xuất khẩu – đóng thuế – tạo việc làm”, còn bất động sản thì chủ yếu xoay quanh “mua đất rẻ – bán nhà đắt – thu tiền thật”, xuất khẩu duy nhất là… nước mắt người thuê xưởng. Lập luận chốt: khi đất bị thổi tới mây xanh, FDI ngại đáp, nhà máy tính bài rời bến, dân lao động vẫn lương lẹt đẹt; vậy giàu lên là ai, nghèo đi là ai?
Nếu “phép màu” chỉ là đổi ruộng thành sổ đỏ kim tuyến, còn thu nhập của số đông vẫn lúp xúp thì đó không phải kỳ tích, chỉ là kỹ xảo. Muốn có phim happy ending, xin đạo diễn đổi kịch bản: ít bơm thổi, nhiều sản xuất; bớt siêu dự án, thêm nhà máy; và nếu bắt cả nước chạy xe điện thì chiếc xe ấy nên… chạy thẳng, phanh êm, và giá không làm ví móc họng. (Ý kiến cá nhân, đọc xong cười nhẹ rồi… nghĩ tiếp).