
Chiều cuối đông, quán cà phê nhỏ nơi góc phố vắng, ánh nắng muộn rớt xuống mặt bàn. Lan ngồi lặng im, đôi tay nắm chặt tách cà phê đã nguội lạnh. Đối diện là Mai – bạn thân từ thuở cấp ba. Mai nhìn Lan, ánh mắt chan chứa thương cảm:
– Mày định sao? Ly hôn à?
Lan mím môi. Câu hỏi ấy như lưỡi dao xoáy vào tim. Chuyện chồng Lan có bồ, không phải tin đồn nữa. Tin nhắn, hình ảnh, tất cả đều phơi bày. Bao năm chung sống, cùng nhau dựng một căn nhà nhỏ, nuôi hai đứa con khôn lớn. Bây giờ, chỉ vì phút yếu lòng của chồng mà mọi thứ như sụp đổ.
– Tao… chưa biết. Buông đâu có dễ, Mai ạ. – Lan khẽ thì thầm.
Mai thở dài. Cô biết Lan là người kiên cường. Từ hồi lấy chồng, Lan vốn là trụ cột tinh thần trong nhà. Vậy mà giờ đây, trước ngã ba đường, Lan lại thấy mình nhỏ bé đến thế.
⸻
Buổi tối, khi con cái đã ngủ, Lan và Hùng – chồng cô – ngồi đối diện nhau trong căn phòng khách lặng thinh. Hùng cúi mặt, không dám nhìn vợ. Tiếng đồng hồ tích tắc nghe rõ đến rợn người.
– Anh còn gì muốn nói không? – Lan cất giọng, khàn đục.
Hùng run run: – Anh xin lỗi… Anh sai rồi…
Lan bật cười, nụ cười ứa nước mắt: – Sai rồi thì xin lỗi, nhưng rồi ngày mai lại như cũ. Anh có biết cái “xin lỗi” này nhẹ tênh thế nào không? Nó không xóa được những đêm em ôm gối khóc, không xóa được ánh mắt thất vọng của con nếu một ngày chúng biết chuyện.
Hùng lặng thinh. Ngoài kia, gió rít qua song cửa. Lan chợt nhớ đến bố mẹ, những ngày họ cùng nhau già đi. Có lúc cãi vã, nhưng chưa bao giờ bỏ nhau. Bố từng nói: “Hôn nhân là con thuyền. Bão tố thì chèo tiếp, không thể cứ gặp sóng là nhảy xuống.”
Lan nghĩ đến hai đứa con. Đứa lớn sắp vào đại học, đứa nhỏ vẫn còn tuổi thiếu niên. Ly hôn lúc này, chẳng khác nào chặt đôi tuổi thơ của chúng.
⸻
Hôm sau, Lan tìm đến một chuyên viên tư vấn. Người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc cài gọn sau gáy, lắng nghe Lan kể. Khi Lan khóc, bà không cắt ngang. Chỉ đến khi Lan im lặng, bà mới nhẹ nhàng nói:
– Con à, phản bội là vết thương sâu, không dễ quên. Nhưng ly hôn chưa chắc đã chữa lành. Có khi chỉ là thay vết thương này bằng một vết thương khác. Điều quan trọng là con muốn giữ hay buông. Nếu giữ, thì phải học cách tha thứ. Nếu buông, thì phải đủ mạnh để không quay đầu hối tiếc.
Lan lặng im. Câu nói ấy như hòn sỏi rơi vào mặt nước phẳng, làm lan ra nhiều vòng sóng.
⸻
Thời gian sau, Hùng cắt đứt với người kia, về nhà sớm hơn, chịu khó phụ con học, nấu bữa cơm. Không phải ngày một ngày hai mà Lan quên được, nhưng cô thấy một điều: ít nhất, anh ta đang cố gắng. Và đôi khi, sự cố gắng – dẫu muộn – vẫn đáng để cho thêm một cơ hội.
Một buổi chiều, cả nhà cùng đi dạo quanh công viên. Hùng nắm tay Lan. Bàn tay ấy, đã từng một lần buông lơi, nhưng giờ đây siết lại, run rẩy, như xin một sự tha thứ. Lan ngước nhìn bầu trời nhuộm hoàng hôn, lòng chợt dâng lên cảm giác lạ: nước mắt rơi, nhưng là để rửa sạch phần nào những đắng cay.
Lan biết, tha thứ không phải là quên. Tha thứ là chọn giữ lại những gì còn có thể giữ, vì con cái, vì mái nhà, và vì chính mình.
VietBF@sưu tập