Tôi bước vào hôn nhân với sự trong trắng rồi bước ra với trái tim rách nát và niềm tin sụp đổ.
Người ta thường bảo: “Giữ ǵn cho đến ngày cưới sẽ được chồng nâng niu cả đời”. Tôi đă tin vào điều đó, tin đến mức biến nó thành niềm kiêu hănh của bản thân. Sau 4 năm yêu đương, tôi bước vào hôn nhân với trái tim đầy hy vọng và tâm hồn trong trắng.
Thế nhưng chỉ chưa đầy một năm sau, khi ôm đứa con nhỏ trong ḷng, tôi lại ngồi tính đến chuyện ly hôn, như thể tất cả niềm tin ngày trước chỉ là một cái bẫy được giăng sẵn.
Trước khi cưới, tôi vẫn thấy ḿnh ổn: Gia đ́nh nền tảng, học hành đầy đủ, công việc khá ổn. Tôi từng trải qua vài mối t́nh, có lúc bị tổn thương nhưng vẫn kiên định với quan điểm cá nhân.
Với người chồng hiện tại, mọi thứ có vẻ khác. Anh ôn ḥa, nghiêm túc, tôn trọng quan điểm của tôi trong suốt thời gian t́m hiểu. Chúng tôi đi khám tiền hôn nhân, nói về tương lai. Tôi đặt trọn niềm tin vào những ǵ anh thể hiện.
Đêm tân hôn trở thành vết thương đầu tiên. Không c̣n những cử chỉ nhẹ nhàng để làm quen, tôi bị kéo vào một trạng thái đau đớn và sợ hăi đến tận cùng. Anh không chậm răi chờ đợi, anh không biết cách khiến tôi tin tưởng hay thích nghi. Anh lao vào như một người đă quen, không hề có ư nhường nhịn.

Tưởng hy sinh sẽ được trân trọng nhưng tôi chỉ nhận lại sự coi thường và phản bội (Ảnh minh hoạ: Sina).
Tôi cố gắng nói, xin anh nhẹ nhàng hơn để tôi kịp quen dần. Anh gật đầu đồng ư nhưng hôm sau, đâu lại vào đấy. Những đêm sau tân hôn là những đêm tôi sợ hăi nhất, không phải v́ cảm giác mới mẻ, mà v́ cảm giác bị ép buộc, bị bóp nghẹt.
Nhiều người sẽ nói: “Trưởng thành rồi phải biết san sẻ”. Nhưng trải nghiệm của tôi không phải là san sẻ, mà là cảm giác thân thể ḿnh bị đối xử như một món đồ. Tôi bắt đầu nghi ngờ: Liệu sự tôn trọng mà anh thể hiện trước hôn nhân có thật ḷng hay chỉ là màn kịch trước ngày cưới?
3 tháng sau đám cưới, khi tôi quyết định mang thai v́ nghĩ có con sẽ gắn kết hơn nhưng mọi thứ lại tệ hơn theo cách tôi không thể tưởng tượng được. Anh không c̣n đ̣i hỏi nhiều nhưng đó không phải v́ anh trở nên dịu dàng, mà v́ tôi đă trở thành người “nhạt nhẽo” trong mắt anh.
Anh từng nói thẳng rằng, sự thiếu kinh nghiệm của tôi khiến anh cảm thấy nhàm chán, gọi tôi bằng những từ khiến tôi nhói tim. Tôi đau đớn nhưng vẫn cố gắng bấu víu vào hy vọng: Có con, anh sẽ thương tôi hơn.
Sự thật phũ phàng đến khi tôi nhận được một tin nhắn ẩn danh. Vài bức ảnh chứng minh anh không chỉ dừng ở lời nói suông, anh vẫn đi “bóc bánh trả tiền” từ hồi c̣n yêu tôi và tiếp tục sau khi cưới. Ảnh không rơ mặt người kia nhưng đủ để tôi hiểu anh đă lừa dối từ trước.
Lúc đầu, tôi bật cười v́ không thể khóc thêm nữa, sau đó là cảm giác bị phản bội dồn nén, chua xót đến tận cùng. Tất cả niềm tin về việc giữ ḿnh để chồng sau này trân trọng vỡ tan như bong bóng xà pḥng.
Những kư ức trượt về: Người yêu cũ từng nóng vội, bố trí “t́nh huống” để "bóc tem" tôi. Người chồng hiện tại th́ âm thầm che giấu thói quen, nói dối, đánh đổi sự tôn trọng bằng khoảnh khắc mua vui.
Bản thân tôi trở nên tức giận với chính ḿnh v́ đă tin tưởng quá nhiều, v́ đă chọn sống mà tôi cứ nghĩ là chuẩn mực - giữ ḿnh để có “giá trị” hơn trong hôn nhân. Trong khi cuối cùng, những giá trị đó không mang lại cho tôi chút an toàn nào.
Tôi không kể chuyện này để xin lời thương hại. Tôi kể v́ muốn bóc trần một thực tế: C̣n trong trắng hay không không phải là tấm vé bảo đảm hạnh phúc. Sự trưởng thành, tôn trọng lẫn nhau, khả năng đồng cảm và kiên nhẫn mới là nền tảng.
Đau ḷng thay, ở nhiều trường hợp, đàn ông vẫn dùng những chuẩn mực cũ để đánh giá rồi hành xử theo thói ích kỷ. Họ có thể ca ngợi việc người yêu ǵn giữ bản thân. Nhưng sau khi được “khai phá”, họ lại chán ngán và coi người ấy như đồ cũ.
Ngày tôi phát hiện chồng ngoại t́nh, tôi đă nh́n lại tất cả: Những lời hứa hẹn, những màn tỏ ra “có trách nhiệm”, những lần anh ân cần trước mặt bạn bè. Tôi thấy ḿnh như người bị lừa trong một vở kịch dài nhiều hồi.
Tôi nh́n con gần một tuổi và tự hỏi: Giữ cuộc hôn nhân này để cho con một gia đ́nh hay cho con biết rằng, bố có thể vứt bỏ mẹ như vật vô giá trị? Tôi thấy mẹ ḿnh bảo nhẫn nhịn v́ “đàn ông phải được chiều” nhưng tôi không thể chấp nhận bị coi thường đến mức ấy.
Bây giờ, tôi nghĩ đến việc ly hôn. Không phải v́ một phút bốc đồng, mà v́ giữ lại phần c̣n lại của chính ḿnh và bảo vệ đứa trẻ bé bỏng. Tôi đă trải qua quá nhiều tổn thương, quá nhiều lời dối trá để hiểu rằng, tiếp tục ở lại sẽ chỉ kéo dài những ngày sống trong sợ hăi và nhục nhă.
Tôi cũng biết quyết định này sẽ khiến nhiều người phán xét: “Sao không cố chịu v́ con?”. Nhưng xin các bạn hăy nh́n sâu hơn: Hôn nhân là hợp tác, là chăm sóc. Nếu chỉ một phía làm nhiệm vụ ấy th́ đó không phải là gia đ́nh, mà là h́nh thức bóc lột tinh thần.
Tôi chưa đưa ra quyết định cuối cùng nhưng tôi đă đủ dũng cảm để nh́n thẳng vào sự thật và không sợ bị nói là “không chịu hy sinh”. Tôi viết ra đây không để đổ lỗi cho ai, mà để tự nhắc ḿnh rằng: Quyền được an toàn, quyền được tôn trọng và quyền làm mẹ mà không bị coi như đồ cũ là quyền không thể bị đánh đổi.
Nếu bạn từng ở trong hoàn cảnh tương tự, xin hăy nhớ: Bạn không đơn độc và việc chọn rời đi đôi khi là cách duy nhất để giữ lấy chính ḿnh và dạy con bài học về giá trị thực sự của con người - không phải là một danh từ "trinh tiết", mà là nhân phẩm và ḷng tự trọng.
VietBF@sưu tập