Bố tôi mất sớm, mẹ ở vậy nuôi tôi khôn lớn bằng gánh bún riêu đầu chợ. Cả tuổi thanh xuân, bà chỉ biết làm việc và dành hết tình thương cho con. Tôi từng nghĩ, chẳng có gì khiến mẹ tôi gục ngã được nữa.
Ngày tôi lấy vợ, mẹ khóc rất nhiều, không phải vì xúc động, mà vì áy náy. Nhà tôi nghèo, mẹ chẳng cho được vợ chồng tôi chút của hồi môn nào ngoài vài món đồ cũ và chiếc vòng tay bạc. Mẹ vẫn luôn day dứt vì điều đó.
Sau này, khi vợ tôi sinh con, mẹ chủ động bàn với hai vợ chồng: Mẹ sẽ bán căn nhà nhỏ ở quê, lên thành phố trông cháu cho chúng tôi. Dù tôi ngần ngại, vợ lại rất vui vẻ đồng ý. Cô ấy vốn thương mẹ chồng, nghĩ sẽ thật hạnh phúc khi có mẹ bên cạnh hỗ trợ. Quả thật những ngày đầu, gia đình tôi tràn ngập tiếng cười.
Mẹ tôi ngoài 50 tuổi nhưng vẫn còn trẻ trung, nhanh nhẹn, lại khéo tay, sạch sẽ. Ai gặp cũng khen “mẹ anh đẹp phúc hậu, nhìn như mới ngoài 40”. Cuộc sống êm đềm, tưởng chẳng còn điều gì có thể phá vỡ...
Một ngày, vợ tôi bảo mất vài triệu đồng. Tôi gạt đi, nói chắc cô ấy để quên ở đâu đó. Vài hôm sau, cô ấy lại mất tiếp. Vài tuần sau đó, cứ đôi ba chục triệu đồng trong tủ lại "không cánh mà bay".
Tôi bắt đầu khó chịu vì sự nghi ngờ lan ra trong nhà. Vợ bóng gió bảo mẹ chồng hay cầm đồ đạc dọn dẹp, có khi nào nhầm tay? Tôi nổi cáu, quát vợ: “Đừng ăn nói hồ đồ. Mẹ anh cả đời không lấy của ai một xu”.
Tôi không biết rằng, mình đã sai. Mãi cho đến khi vợ tôi chìa điện thoại ra, trong đó có video trích từ camera mà cô ấy bí mật lắp trong phòng khách. Hình ảnh cho thấy mẹ tôi đang lén mở tủ, rút từng cọc tiền rồi giấu vào túi áo. Tôi đứng hình, không dám tin vào mắt mình.
Vợ tôi không dừng lại ở đó. Cô ấy cho tôi xem thêm loạt tin nhắn trong điện thoại của mẹ mà cô ấy đã mở ra xem trong lúc mẹ đi chợ.
Tin nhắn từ một người đàn ông tên Hùng, làm bảo vệ dưới tòa nhà. Nội dung đầy những lời tình tứ, nịnh nọt: “Anh khó khăn quá, em giúp anh ít tiền nhé? Không anh phải nghỉ việc mất, lại không được ở gần em nữa thì khổ…”.
Tôi đọc mà lạnh người. Trong đầu tôi chỉ có một câu hỏi: Tại sao mẹ tôi - người phụ nữ cả đời sống tiết kiệm từng đồng - lại có thể mù quáng đến vậy?
Sau này, tôi mới biết, mẹ không chỉ cho tiền, mà còn thường xuyên bao ăn, đưa người đó đi chơi, thậm chí thuê nhà nghỉ gần khu tôi ở. Vài người quen trong tòa nhà đã bắt đầu bàn tán. Tin đồn lan nhanh khiến tôi vừa xấu hổ, vừa đau đớn.
Vợ tôi sụp đổ hoàn toàn. Cô ấy khóc đến khản giọng, nói rằng không thể chấp nhận việc mẹ chồng lấy trộm tiền của con dâu để bao người tình trẻ. Cô ấy đòi tôi phải làm cho ra lẽ, nếu không thì “đường ai nấy đi”. Tôi hiểu nỗi uất ức của vợ nhưng nghe những lời đó, tim tôi đau thắt.
Còn mẹ tôi thì im lặng, tránh mặt con dâu, không dám nói lời nào. Tôi nhìn mẹ - người đàn bà ngoài 50 tuổi, tóc vẫn đen mượt, làn da còn giữ nét xuân - mà thấy vừa thương, vừa giận.
Có lẽ, vì cả đời thiếu thốn tình cảm, mẹ đã yếu lòng trước vài lời ngọt ngào của gã đàn ông kia. Trẻ mới khoảng 42 tuổi, bẩn thỉu… Nhưng đổi lại, mẹ đánh mất danh dự, đánh mất lòng tin của chính gia đình mình.
Giờ đây, vợ tôi không muốn sống chung nữa. Cô ấy đòi đưa mẹ về quê. Nhưng quê đâu còn nhà, căn nhà nhỏ năm xưa mẹ đã bán để lên đây ở với chúng tôi rồi. Tôi cũng biết sâu trong lòng mẹ vẫn còn chưa dứt được mối quan hệ kia. Mẹ bảo “chỉ là thương hại” nhưng ai cũng hiểu đó là vương vấn thực sự.
Tôi mắc kẹt giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình. Một bên là vợ, người đang tổn thương vì bị phản bội về niềm tin. Một bên là mẹ, người cả đời hy sinh cho con nhưng lại sa chân vào bi kịch tuổi xế chiều.
Tôi không biết phải làm gì lúc này? Nếu bảo vệ vợ, tôi sợ mẹ cô độc. Nếu bao dung với mẹ, vợ tôi sẽ không thể tha thứ.
Tôi chỉ mong những ai đọc câu chuyện này có thể cho tôi lời khuyên. Trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy, giữa tình và hiếu, tôi phải chọn bên nào để không trở thành kẻ bất hiếu, cũng chẳng hóa người chồng tệ bạc?
VietBF@sưu tập
|
|