Chiều Hà Tiên mưa rả rích, gió thổi vi vu nghe buồn đến lạ. Tôi đang ngồi lướt điện thoại thì em nhắn tin:
– Anh ơi, em qua phòng thăm anh nè!
Một lát sau, em xuất hiện – người còn lấm tấm vài hạt mưa, mái tóc ướt ướt nhìn đáng yêu vô cùng. Em cười nhẹ rồi nói:
– Anh mặc áo mưa ngồi lên giường đi, đợi em xíu nha!
Tôi nghe lời ngay, không dám cãi. Chạy lại lôi cái áo mưa ni lông màu vàng trong suốt, mặc đàng hoàng, kéo cổ áo cho kín, rồi ngồi ngay ngắn trên giường, đúng như em dặn.
Trong đầu còn nghĩ: “Chà, chắc em sợ mình làm ướt chăn gối đây mà. Đúng là con gái chu đáo ghê!”
Vài phút sau, em bước ra, nhìn thấy tôi đang… nghiêm túc ngồi trên giường, áo mưa trùm kín người, hai tay đặt lên đùi như học sinh trực nhật — thì mặt em bỗng đỏ lên.
Em há hốc miệng, rồi quay ngoắt đi, giận dỗi bỏ về không nói nửa lời!
Tôi ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, tôi vẫn ngồi đó, áo mưa vẫn còn dính nước, mà lòng thì rối bời…
“Ủa, mình làm gì sai hả trời? Em bảo mặc áo mưa ngồi đợi, tôi có làm khác đâu?” 😭😭😭
Có lẽ từ nay tôi phải rút kinh nghiệm: đàn ông nghe lời phụ nữ thì tốt, nhưng nghe… từng chữ thôi, chứ đừng nghe từng nghĩa!
VietBF@sưu tập