Trên đời này, có những điều tưởng như giản đơn, nhưng lại chứa đựng cả bầu trời thương yêu. Bữa cơm ngon nhất không phải ở nhà hàng sang trọng, mà là bữa cơm mẹ nấu – dẫu chỉ có canh rau, quả cà, khúc cá kho tiêu. Trong từng món ăn ấy là vị ngọt của tình thương, là mùi khói bếp thân quen gợi nhớ tuổi thơ. Chẳng cần cao lương mỹ vị, chỉ cần ngồi bên mẹ, nghe tiếng muôi chạm vào nồi, là lòng đã thấy đủ đầy.
Vòng tay ấm nhất trong đời không phải là những cái ôm vội vã ngoài xã hội, mà là vòng tay của cha – rộng lớn, chở che, đầy an toàn. Ngày còn nhỏ, mỗi khi vấp ngã, ta lại òa khóc chạy về bên cha, nơi mọi nỗi sợ tan biến. Cha không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đặt tay lên đầu ta, cái siết nhẹ mà bao dung đến lạ. Dù nay tóc cha đã bạc, dáng cha đã còng, nhưng trong tim con, vòng tay ấy vẫn là nơi trú ẩn vững vàng nhất.
Tình yêu cao cả nhất – đó là tình yêu của con cái. Dù cha mẹ chẳng đòi hỏi, chẳng tính toán, nhưng khi con trưởng thành, trong sâu thẳm, con lại chỉ mong được chăm sóc, báo đáp phần nào công ơn sinh thành. Bởi con hiểu rằng, cha mẹ chính là hai người yêu con bằng cả cuộc đời, không cần lời đáp lại.
Và nơi bình yên nhất – chính là nhà mình. Giữa thế gian xô bồ, nơi người ta bon chen danh lợi, khi trở về nhà, chỉ cần nghe tiếng cười thân quen, thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ, bao mệt mỏi dường như tan biến. Nhà không chỉ là nơi trú ngụ của thân xác, mà còn là chốn trở về của tâm hồn.
Dẫu đi đâu, làm gì, ta vẫn luôn nhớ – có một nơi để quay về, có người để yêu thương, đó chính là hạnh phúc.
VietBF@sưu tập