"Dù em có tốt, em có vun vén gia đ́nh thế nào th́ anh cũng không muốn sống với em nữa. Em thấy không, em về nhà anh mọi người chỉ yêu quư con chứ có coi em ra ǵ đâu, liệu em có chấp nhận sống cam chịu cả đời không?".
Tôi năm nay 28 tuổi, kết hôn được gần 3 năm và có 1 em bé 2 tuổi. Từ hồi về nhà chồng lần đầu tiên, tôi đă xác định sẽ vất vả rồi v́ nhà anh làm hàng ăn th́ chưa bao giờ là nhàn hạ cả.
Vợ chồng tôi làm ở Hà Nội, cuối tuần nào cũng về phụ giúp ông bà bán hàng. Dù có bầu 4, 5 tháng, cứ cuối tuần là hai vợ chồng đi xe máy từ Hà Nội về (đi khoảng 40 phút), tôi vẫn ra bán hàng b́nh thường. Khói bụi, chạy bưng bê, có hôm ngồi rửa bát cả mấy tiếng đồng hồ, cũng không biết bao lần ngất ở quán rồi.
Mặc dù không biết nhà chồng có điều kiện như thế nào, bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm, hay sân si ǵ tài sản nhà chồng. Kết hôn được 1 năm th́ tôi sinh bé đầu, tôi về nhà chồng ở một thời gian. Mặc dù ở chung không tránh khỏi những mâu thuẫn nhưng nh́n cách mẹ chồng chăm sóc ḿnh và cháu, nh́n cách nhà chồng yêu thương hai mẹ con, tôi đă tự nhủ sẽ cố gắng thật nhiều để báo đáp ân t́nh này.
Rất nhiều lần chồng tôi hỏi: "Sao em không xin tiền mẹ?" Tôi đă khẳng định: "Cái ǵ ḿnh làm được th́ làm, chứ bố mẹ cũng là vất vả mới kiếm được đồng tiền".
Con lớn hơn một chút, chúng tôi quay lại tiếp tục cuộc sống bươn chải chốn thành thị. Tôi cứ nghĩ ḿnh cố gắng vun vén, chăm lo cho gia đ́nh, cuộc sống sẽ tốt lên nhưng chồng tôi lại hoàn toàn không cố gắng, mọi việc kệ tôi gánh vác. Số lần mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng tăng.

Ảnh minh họa
Đỉnh điểm là cách đây gần 3 tháng, vợ chồng tôi có xích mích lớn. Câu chuyện từ việc tôi đi làm nhưng tối về vẫn tranh thủ làm thêm kiếm ít tiền (v́ tôi muốn có một đồng dư để tiết kiệm mua cho chồng chiếc xe để chạy kiếm tiền) nhưng chồng tôi đă quát tháo, đập điện thoại của tôi.
Chồng tôi đi làm cũng bập bơm, làm chỗ nào cũng được vài tháng. Lương có khi 8-10 triệu đồng th́ trả nợ mất 6 triệu (nợ này của riêng chồng do mua sắm điện thoại, máy tính, chơi lô đề), c̣n lại th́ chồng chi tiêu đi lại, lo điện nước. Chi tiêu hằng ngày tất cả là tôi lo. Tôi đi làm về cũng cơm nước, nhà cửa, con cái hết. Chồng mấy hôm đó nghỉ làm, ở nhà chỉ có chơi game (chồng tôi nghiện game nặng).
Vậy mà khi có xích mích, tôi đă thấy mẹ chồng nhắn riêng cho chồng: "Về nhà đi con, không đưa cho nó xu nào xem mẹ con bà ấy sống thế nào" (mẹ con bà ấy ở đây là tôi và mẹ đẻ tôi v́ mẹ tôi mới lên ở cùng hai vợ chồng để trông cháu cho tôi đi làm).
Sau khi đọc tin nhắn này th́ vợ chồng càng căi nhau to hơn. Tôi và mẹ tôi đă gọi xin phép nhà chồng cho ḿnh về quê để hai đứa có thời gian suy nghĩ. Tôi đă ở quê hẳn gần 2 tháng. Trong khoảng thời gian này, không hề có một lời hỏi thăm con nào từ phía chồng. Và cũng trong khoảng thời gian căi nhau này, tôi mới thực sự hiểu nhà chồng nghĩ về ḿnh như thế nào. Em chồng th́ nhắn tin chửi tôi ăn bám, đào mỏ, ăn không ngồi rồi hạch sách.
Tôi cố gắng lên xin lỗi nhà chồng (v́ tôi biết việc tôi về quê khi hai vợ chồng căi nhau như thế là chưa đúng), tôi cũng xin lỗi, làm ḥa với chồng với mong muốn hàn gắn gia đ́nh v́ con. Nhưng không, chồng tôi lạnh lùng buông câu: "Em không sai ǵ cả, anh hết yêu em rồi nên không muốn sống với em được nữa".
Đến đây th́ tôi chết lặng. Nhà chồng th́ luôn luôn khuyên tôi nhẫn nhịn và chờ đợi chồng suy nghĩ lại, để nhà chồng khuyên ngăn chồng. Nhưng thực tế không ai khuyên ngăn chồng tôi ǵ cả, tất cả chỉ chăm chăm đổ lỗi về tôi, rằng tôi không biết nhẫn nhịn, không biết chăm lo gia đ́nh. Thậm chí nhà chồng c̣n đi nói với người ngoài rằng đă cố gắng hàn gắn hai đứa nhưng tôi không biết nghe lời, tôi quyết tâm bỏ nên nhà chồng cũng đành chịu.
Chồng th́ nói: "Dù em có tốt, em có vun vén gia đ́nh thế nào th́ anh cũng không muốn sống với em nữa. Em thấy không, em về nhà anh mọi người chỉ yêu quư con chứ có coi em ra ǵ đâu, liệu em có chấp nhận sống cam chịu cả đời không?".
Đến đây th́ tôi đă thực sự hiểu, dù ḿnh có như thế nào th́ vẫn luôn là kẻ xấu trong câu chuyện của người khác. Điều hối hận nhất của tôi là đă không thể cho con một gia đ́nh trọn vẹn. Thực sự nghĩ đến những thiệt tḥi con phải chịu, tôi đau đến nỗi không nói thành lời. Cuộc đời tại sao lại bất công như vậy? Tôi cố gắng hết ḿnh, hi sinh hết ḿnh tại sao người ta lại vô t́nh đến vậy?...
VietBF@sưu tập