Thiền sư Thích Nhất Hạnh từng nói:
“Suốt con đường này, trong hành lý của con chứa đầy những chua ngọt đắng cay… Con rốt cuộc cũng sẽ trưởng thành, mà sự trưởng thành khốc liệt tới cỡ, cũng không bằng việc tự nói với chính mình: ‘Không sao…’”
Câu nói ấy không chỉ là một lời nhắn nhủ, mà là một triết lý sống sâu sắc dành cho những ai đang loay hoay giữa bộn bề cuộc đời.
Trưởng thành không phải là khi ta có tất cả, mà là khi ta biết chấp nhận mất mát. Là khi ta học cách im lặng trước những lời tổn thương, làm quen với cô đơn trong những ngày không ai bên cạnh, và tự chữa lành những vết thương mà không ai nhìn thấy.
Có những ngày, ta phải đối mặt với sự cô độc của xã hội, với áp lực của đồng tiền, với sự nham hiểm của lòng người. Những lúc ấy, ta không còn là đứa trẻ chỉ biết khóc lóc, mà là người lớn biết mỉm cười và nói: “Không sao…”
“Không sao” không phải là sự buông xuôi, mà là biểu hiện của nội lực. Là khi ta biết rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, rằng bản thân đủ mạnh để đi tiếp, dù có ai đồng hành hay không.
Và khi ta có thể nói “Không sao” với chính mình, ta đã thực sự trưởng thành – không phải vì ta không còn đau, mà vì ta biết cách sống cùng nỗi đau một cách bình thản.
VietBF@sưu tập