
Cô gái tên Ngọc run rẩy bước vào phòng, gương mặt ngập ngừng. Cô nhẹ nhàng nói với người cha nghiêm khắc của mình:
Ngọc (nghẹn ngào): "Bố ơi... Tuần sau con và Anh ấy sẽ kết hôn ạ..."
Người cha đang đọc báo, ngay lập tức hạ tờ báo xuống, ánh mắt sắc lạnh và dò xét:
Bố: "Kết hôn? Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Được, nói Bố nghe: Thế cái thằng đó có nhà cửa đàng hoàng không?"
Ngọc: "Dạ... Không ạ. Anh ấy đang ở nhà trọ."
Bố: "Hừm! Nó có xe hơi, xe máy gì không?"
Ngọc: "Dạ... cũng không có ạ. Anh ấy đi làm bằng xe đạp."
Bố (giọng đã bắt đầu trầm xuống): "Thế còn gia đình nó? Bố mẹ nó làm gì? Thế nào?"
Ngọc (cúi gằm mặt): "Dạ... Anh ấy mồ côi cả bố lẫn mẹ ạ."
Không khí trong phòng đột nhiên thay đổi. Thay vì tức giận như Ngọc nghĩ, người cha lại thở dài thườn thượt, ánh mắt chuyển từ giận dữ sang... thương cảm. Ông nhìn con gái bằng một ánh mắt đầy từ bi nhưng cũng rất dè chừng:
Bố (nói như triết lý): "Ôi! Con ơi! Ở đời phải biết tích phúc, tích đức con ạ! Nó đã khổ thế rồi thì con tha cho nó đi!"
Người cha đặt tay lên vai con gái, giọng đầy khầm khì:
Bố: "Đừng làm khổ người ta nữa! Con kiếm đứa nào giàu có, sung sướng mà lấy, chứ con mà lấy nó thì... tội nghiệp nó lắm!"
VietBF@sưu tập