Con người luôn tự hào rằng mình là loài thông minh nhất hành tinh, có thể chế ngự thiên nhiên và thay đổi thế giới theo ý muốn. Nhưng đôi khi, sự tự hào ấy đang trở thành mũi dao quay ngược lại chính mình.
Chúng ta đào núi – lấp biển, san phẳng những cánh rừng cổ thụ tồn tại hàng trăm năm chỉ để xây dựng khu nghỉ dưỡng, sân golf, khu đô thị. Chúng ta lấp hồ – bức tử sông ngòi, thay thế thảm thực vật bằng bê tông, thay tiếng chim hót bằng tiếng máy khoan. Những vùng đất từng xanh mướt trở thành những khu phố ngột ngạt, nóng bỏng và lầm lì như những bức tường xi măng không cảm xúc.
Chúng ta phân lô – đô thị hóa, mở rộng nơi ăn chơi, trung tâm thương mại, chung cư cao tầng. Chúng ta tiêu xài tiện ích, hưởng thụ chất lượng sống hiện đại nhưng lại âm thầm rút cạn tài nguyên của Trái đất mỗi ngày. Natural resources—once gone—không thể lấy lại bằng tiền. Nhưng trong cơn say của vật chất, con người lại tưởng rằng mình có thể mua tất cả.
Nhìn rộng ra, đó là tầm nhìn tuyệt diệt. Bởi suy cho cùng, giàu hơn – xa hoa hơn, tất cả cũng chỉ là nỗ lực bòn rút tài nguyên về lấp đầy căn nhà của chính mình, trong khi căn nhà chung mang tên Trái đất thì đang kiệt quệ, mệt mỏi, và kêu cứu.
Mỗi cơn bão, mỗi trận lũ quét, mỗi đợt nắng cháy 45°C… đều là tiếng cảnh báo. Thiên nhiên không trả thù, thiên nhiên chỉ trả lại đúng những gì chúng ta đã làm.
Con người cần thiên nhiên để sống. Không có rừng, chúng ta mất oxy. Không có biển, chúng ta mất nguồn sống. Không có nước sạch, chúng ta không tồn tại. Thiên nhiên có thể tồn tại không cần con người, nhưng con người không thể sống nếu không có thiên nhiên.
Đã đến lúc nhìn lại mình:
Không cần phát triển theo kiểu huỷ diệt, không cần giàu lên bằng cách đánh đổi môi trường. Vì khi quê hương toàn xi măng, khi bầu trời toàn bụi mịn, khi con cháu sống bằng nước đóng bình và oxy đóng hộp—chúng ta có còn gọi đó là “văn minh” không?
Hãy tôn trọng tự nhiên trước khi quá muộn. Nếu không, ngày mai e rằng chẳng ai thoát nổi.
VietBF@sưu tập