Được ngày rảnh rỗi, không có khách nào vào xem bói và bói bài tây cả nên năm ông thầy bói mù cùng nhau ngồi tán phét.
Ông nào cũng chưa từng một lần nh́n thấy con voi nên không biết h́nh thù nó ra sao. Bỗng nghe dân t́nh kháo nhau có người đang dắt voi đi ngang qua làng. Năm ông thầy bói chung tiền vào đưa cho người quản voi bảo họ cho voi dừng lại để xem. Ông sờ ṿi, ông sờ ngà, ông th́ sờ chân, ông th́ sờ tai c̣n ông th́ sờ đuôi. Sau khi sờ voi kĩ lưỡng th́ 5 ông thầy lần lượt phán.
Thầy sờ ṿi của voi th́ phán:
– Tôi cứ tưởng con voi nó thế nào chứ hóa ra nó cũng sun sun như con đỉa thôi
Thầy sờ ngà voi th́ lại phán:
– Tôi thấy nó đâu có như con đỉa, nó dài dài cứng cứng như cái đ̣n càn
Tiếp đến thầy sờ tai th́ phán:
– Không phải, nó bè bè như là cái quạt thóc
Thầy sờ chân voi phản ứng ngay:
– Các ông đều sai hết, nó sừng sững như là cái cột đ́nh vậy
Cuối cùng thầy sờ đuôi phán:
– Bốn ông chả ai nói đúng cả, tôi thấy nó tua tủa như là cái chổi xể cùn
Năm ông thầy mỗi ông một ư, không ông nào chịu nhường ông nào cả nên nhảy vào căi lộn rồi xô xát đến mức sứt đầu mẻ trán.
Đây là một trong những câu chuyện kinh điển của văn học dân gian Việt Nam, được viết nhằm khuyên răn người đời không nên nh́n sự vật, sự việc theo hướng phiến diện, một chiều. Khi nh́n nhận một sự việc, cần phải có cái nh́n đa chiều, tiếp thu ư kiến của mọi người, tránh dẫn tới kết luận sai lầm, Truyện c̣n phản ánh sự phê phán về những người hiểu biết nông cạn nhưng lại luôn tỏ ra ḿnh thông thái hơn người.
VietBF@sưu tập
|