Tôi chẳng biết ai là người hạnh phúc trong cái làng này, kể cả chính bản thân ḿnh.
Có đêm tôi tự hỏi, rằng ḿnh có hạnh phúc không, loay hoay măi cũng không t́m được câu trả lời, mặc dù chỉ có 2 đáp án.
Tôi hỏi một ông giầu nhất làng, rằng có hạnh phúc không? Ông ta bảo, hạnh phúc quái ǵ chứ, cuộc sống khốn nạn lắm, suốt đêm ngày chỉ sợ trộm ṃ vào cắt cổ, phá két sắt cuỗm vàng. Một ngày trôi qua là một ngày sợ hăi, mấy đứa con ra đường dễ bị bắt cóc tống tiền.
Tôi hỏi một bà béo nhất làng, rằng có hạnh phúc không? Câu trả lời nhận được chả ra ǵ. Bà ta bảo, lăo chồng khốn nạn quá thể. Hồi c̣n thon thả th́ lăo ấy ôm ấp, hôn hít, tặng hoa, từ ngày béo nhất làng th́ lăo ấy coi ḿnh như lợn xề.
Tôi hỏi một cô xinh đẹp nhất làng mới lấy chồng, rằng cô có hạnh phúc không? Cô ta khóc rống lên như ḅ bị chọc tiết. Cô ta kể, gă chồng keo kiệt bằng cụ Grang đê, ngày nào cũng ghi chép tiền đi chợ, thiếu một ngh́n cũng tra hỏi như công an tra tội phạm.
Tôi hỏi một bà chị sồn sồn, rằng có hạnh phúc không? Bà chị bảo cuộc sống chả ra cái ǵ, gă chồng cờ bạc lô đề, có đồng nào nướng vào đỏ đen hết, cái quần lót của vợ cũng mang đi cá độ. Sống với hắn thà chết c̣n sướng hơn mà không biết chết bằng cách nào.
Tôi hỏi một người nghèo nhất làng, rằng ông có hạnh phúc không? Ông cụ rớm nước mắt, nhục lắm chú em ơi, quanh năm rau cháo, mụ vợ già lắm mồm. Bụng đói meo, người thiếu chất mà phải nghe vợ nói suốt ngày th́ c̣n là người nữa không?
Tôi tiếp tục đi hỏi hết tất cả mọi người trong làng, toàn gặp những khuôn mặt nhăn nhó. Ông có nhà 5 tầng cũng kêu không có tiền, bà có mấy mẫu trang trại cũng than phiền vất vả. Gặp chồng th́ chồng nói xấu vợ, gặp vợ th́ bà ta lại nói xấu chồng, đời nhục quá sức tưởng tượng. Thế mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ mọi người trong cái làng này sống hạnh phúc lắm cơ.
Tôi về nhà ḿnh trùm chăn tự ngẫm xem ḿnh có hạnh phúc không. Thế nào là hạnh phúc nhỉ? Chồng tôi thuộc diện ngu nhất làng, chỉ học hết lớp 3, chả bao giờ biết căi vợ một câu. Cả làng này ai cũng kêu không hạnh phúc th́ cớ sao tôi lại không bảo ḿnh hạnh phúc nhất làng.
Tôi chạy ra đường làng vừa chạy vừa kêu: Ôi dân làng ơi, ối giời ơi, tôi là người hạnh phúc nhất làng đây này!
Bỗng có người bấm máy gọi về trại điên Trâu Quỳ: Cho xe tới làng chúng tôi ngay ạ!
VietBF@sưu tập
|