Một hôm con lừa đến và nói với con cọp rằng:
-Cỏ có mầu xanh biển.
Con cọp trả lời:
-Đâu phải, cỏ mầu xanh lục mà.
Căi qua căi lại chẳng đi đến đâu nên cả hai đi đến quyết định là phải có một phiên xử. Và chánh án không ai khác đó là con sư tử, chúa sơn lâm.
Ngay cả trước khi vào vùng quang đăng trong khu rừng già, nơi chúa sơn lâm ngự. Con lừa đă bắt đầu rống lên:
- Muôn tâu bệ hạ, xin ngài phán cho, có phải cỏ th́ mầu xanh biển không ạ?
Con sư tử trả lời:
- Đúng vậy, cỏ mầu xanh biển!
Con lừa nhanh nhẩu nói tiếp:
- Bác cọp này cứ luôn miệng căi với tôi, ảnh hưởng đến tâm tánh của tôi và làm tôi rất khó chịu. Xin ngài trừng phạt bác ấy cho.
Chúa sơn lâm suy nghĩ giây lát rồi ra phán quyết:
- Con cọp sẽ bị trừng phạt và sẽ phải sống năm năm trong thinh lặng.
Sau khi nghe những lời trên, con lừa như nhảy cẫng lên vui mừng và vừa đi hát:
- Cỏ mầu xanh biển! Cỏ mầu xanh biển!...
Con cọp chấp nhận án phạt nhưng trong ḷng như c̣n áy náy, không vui, suy nghĩ giây lát rồi con cọp hỏi con sư tử:
- Kính tâu bệ hạ, tại sao ngài lại tuyên phạt tôi khi ngài biết cỏ th́ mầu xanh lục cơ mà?
Con sư tử trả lời:
- Đúng vậy, cỏ có mầu xanh lục!
Con lừa thừa thắng:
- Vậy sao ngài lại tuyên án tôi?
Con sư tử trả lời:
- Điều này không có liên quan ǵ đến cỏ có mầu xanh biển hay xanh lục.
Anh lănh án phạt v́ anh là một loài vật can đảm và thông minh mà lại phải tốn thời gian để tranh căi với một...con lừa. Đă vậy lại c̣n lặn lội đường xa để t́m đến tôi, làm phiền tôi và nhờ tôi phân xử.
Đừng nên phí thời gian mà tranh căi với những kẻ bảo thủ, những kẻ ương ngạnh, những kẻ không mảy may tôn trọng sự thật hay thực tế, mà chỉ nghĩ là những điều ḿnh nghĩ suy là đúng. Đừng bao giờ phí thời gian mà tranh luận những điều vô lư sự. Có những loại người mà cho dù chúng ta có đưa ra bao nhiêu lời lẽ với đầy đủ các bằng chứng, nhưng họ cũng vẫn không đủ khả năng để nhận thức. Những kẻ khác th́ họ đang sống trong ảo tưởng, cái thù ghét căm hờn lẫn sự phẫn uất oán giận. Điều mà họ quan tâm chính là họ đúng, ngay cả khi họ biết là họ sai mà họ vẫn ráng giang miệng ra căi.
Khi sự ngu dốt gào thét th́ sự thông minh nên im lặng.
Sự thư thái và b́nh yên trong tâm hồn của chính chúng ta thật cao quư dường bao!
VietBF©sưu tập
|