
Tình yêu không phải là cuộc phẫu thuật tính cách.
Nó không phải là việc bạn cầm kéo, cầm dao để gọt giũa người kia thành phiên bản mình mong muốn.
Tình yêu là khi bạn đủ bao dung để nhìn thấy cả phần đẹp – lẫn phần gai góc của nhau.
Phụ nữ hay mắc một sai lầm…
Cứ nghĩ rằng: “Chỉ cần mình đủ yêu, đủ kiên trì, mình sẽ thay đổi được anh ấy.”
Sai. Cực kỳ sai.
Bởi vì có những thứ không phải không chịu thay đổi – mà là không thể.
Khoa học cũng chỉ ra rồi: Bản chất là thứ gần như không thể thay đổi.
Người đàn ông vô tâm, cưới về rồi... vẫn vô tâm.
Người đàn ông sống buông thả, lấy về rồi... vẫn buông thả.
Bạn chỉ thấy họ “thay đổi” khi yêu – vì họ đang giả vờ, hoặc che giấu một phần con người thật.
Còn khi bạn đã là "chính chủ", họ đâu còn lý do gì phải giấu nữa?
Bạn tưởng bạn là người hùng vì “thuần hóa” được một người đàn ông?
Thật ra bạn chỉ đang gồng mình sống trong ảo tưởng – và bào mòn chính mình từng chút một.
Và rồi một ngày, bạn sẽ ngồi đó, vừa giận anh ta, vừa giận chính mình:
“Vì sao ngày xưa không nhận ra? Vì sao lại tin rằng yêu là đủ?”
Yêu không phải là cố sửa một ai đó.
Yêu là nhìn vào người đó, và tự hỏi:
Với bản chất như vậy… mình có thật sự sống hạnh phúc suốt đời hay không?
Nếu câu trả lời là không…
Thì đừng bước tiếp.
Đừng cưới chỉ vì hy vọng “rồi anh ấy sẽ thay đổi”.
Vì cưới về rồi mới biết: Có những thứ không những không đổi… mà còn tệ hơn.
Chuyện còn dài… dài lắm.
Đừng biến đời mình thành bản nháp để thử nghiệm sự kiên nhẫn.
VietBF@sưu tập