
Anh là một chàng trai đă mệt mỏi khi phải sống dưới mái nhà của cha ḿnh.
Mệt mỏi v́ những lời nhắc nhở lặp đi lặp lại mỗi ngày:
— “Không dùng th́ tắt quạt đi.”
— “Tivi mở hoài trong pḥng trống, ai coi?”
— “Đóng cửa lại.”
— “Sao con xài nước hoang phí vậy?”
Toàn những chuyện nhỏ nhặt... nhưng càng lúc càng khiến anh khó chịu.
Anh đă chịu đựng những lời đó, cho đến một ngày anh nhận được tin:
Có cuộc phỏng vấn tuyển dụng.
Trên đường rời khỏi nhà vào buổi sáng hôm ấy, anh nghĩ thầm:
"Chỉ cần được công việc này, tôi sẽ rời khỏi thành phố này, không bao giờ phải nghe những lời cằn nhằn đó nữa."
Trước khi đi, cha anh chỉ nói một câu ngắn ngủi:
— “Cứ trả lời tự tin. Nếu không biết th́ cứ thẳng thắn nói là không biết.”
Rồi ông lặng lẽ dúi vào tay anh nhiều hơn số tiền cần cho chuyến đi.
Tới nơi, anh nhận thấy trước cổng không có bảo vệ, cửa mở toang, chắn ngang lối đi. Theo phản xạ, anh đóng cửa lại.
Dọc lối đi có hàng cây, một ṿi nước bị quên đóng, nước tràn ra ướt cả lối. Anh bước đến, quay ṿi nước lại cho cây khô gần đó.
Khu vực tiếp tân vắng người, chỉ có tấm biển:
"Phỏng vấn trên lầu."
Anh bước lên. Ở hành lang, ánh đèn vẫn sáng, dù ban ngày rực rỡ.
Trong đầu anh văng vẳng giọng cha:
— "Ra khỏi pḥng th́ tắt đèn đi chứ!"
Anh khẽ nhăn mặt… rồi tắt đèn.
Trong pḥng chờ, các ứng viên ngồi chen chúc phía trước, trong khi phía sau c̣n trống. Quạt đang quay ở những chỗ không có người.
Anh thở dài, tắt từng chiếc một, rồi lặng lẽ chọn một chỗ ngồi phía sau.
Lần lượt từng người được gọi vào. Ai cũng đi vào và ra rất nhanh.
Không ai biết trong đó đang hỏi ǵ.
Đến lượt anh, ḷng đầy lo lắng. Nhưng người phỏng vấn chỉ cầm hồ sơ… rồi không mở ra.
Ông ta hỏi:
— “Khi nào anh có thể bắt đầu làm việc?”
Anh thoáng ngạc nhiên. Là bẫy sao? Là câu thử thách?
Thấy anh im lặng, người phỏng vấn mỉm cười:
— “Chúng tôi… không đặt câu hỏi trong cuộc phỏng vấn này.”
Rồi ông tiếp:
— “Chúng tôi không tin rằng chỉ vài câu trả lời có thể đánh giá được con người.
Chúng tôi quan sát.
Có camera từ cổng vào đến pḥng này.”
— “Trong số tất cả ứng viên hôm nay, chỉ có anh đóng cửa lại, tắt đèn, sửa thảm bị xô lệch, tưới nước cho cây, và tắt quạt ở những chỗ không có người.
Chỉ có anh. Và chính v́ thế… chúng tôi chọn anh.”
Hôm ấy, anh hiểu ra.
Tất cả những lời “phiền toái” của người cha, mà anh từng ghét bỏ, chính là những bài học âm thầm nhưng quư giá nhất.
Anh rời buổi phỏng vấn không chỉ với một công việc,
mà với một quyết định:
Sẽ đưa cha theo, để báo hiếu cho ông cuộc sống mà ông xứng đáng.
🟤 Cha mẹ dạy ta không phải để gây phiền toái, mà để chuẩn bị cho những nơi mà họ không thể đi cùng ta măi.
Một người cha có thể là “ông thầy khó tính” lúc ta 5 tuổi, là “người cằn nhằn” lúc ta 20 tuổi…
Nhưng măi măi là người âm thầm dơi theo và bảo vệ ta cả đời.
👉 Đừng chờ đến khi cha mẹ không c̣n nữa mới tiếc rằng ḿnh đă chẳng kịp nghe lời họ.
Hăy yêu thương và trân trọng khi c̣n có thể.
VietBF@ sưu tập