7 năm trước, tôi bước ra khỏi cuộc hôn nhân với hai bàn tay trắng. Khi ấy, tôi 29 tuổi, hiếm muộn, chồng cũ lại muốn có con ngay.
7 năm trước, tôi bước ra khỏi cuộc hôn nhân với hai bàn tay trắng. Khi ấy, tôi 29 tuổi, hiếm muộn, chồng cũ lại muốn có con ngay.
Chúng tôi căi vă triền miên, anh nhiều lần ch́ chiết: “Cô là đàn bà mà không đẻ được th́ c̣n giá trị ǵ?”. Lời nói đó như nhát dao chém vào trái tim. Tôi ôm vali rời đi trong một đêm mưa, tự hứa sẽ không bao giờ để ai coi thường ḿnh chỉ v́ chuyện con cái.
Những ngày đầu sau ly hôn, tôi từng sợ hăi và cô độc. Bạn bè lần lượt lập gia đ́nh, cha mẹ lo lắng nh́n con gái ngoài ba mươi vẫn lẻ loi. Nhưng chính khoảng thời gian tưởng như đen tối ấy lại mở ra một hành tŕnh mới.
Tôi lao vào công việc, dốc hết tâm huyết cho dự án khởi nghiệp về nội thất - lĩnh vực từng chỉ là niềm đam mê nhỏ. Không phải lúc nào cũng thuận lợi, nhưng mỗi khi gục ngă, tôi lại nhớ đến ánh mắt khinh bỉ của chồng cũ để đứng dậy.
Bốn năm sau, công ty của tôi bắt đầu có lăi. Tôi mua được căn nhà ba tầng với khoảng sân rộng đủ trồng cây, nuôi mèo. Mọi người gọi tôi là “nữ cường”, c̣n tôi chỉ thấy ḿnh b́nh thản hơn. Duy nhất một điều vẫn gợn trong tim: giấc mơ làm mẹ.
Năm ngoái, khi 35 tuổi, tôi quyết định chủ động. Sau nhiều buổi tư vấn, tôi chọn phương pháp thụ tinh ống nghiệm với tinh trùng hiến tặng. Quyết định này khiến cha mẹ ban đầu sốc, nhưng khi nh́n sự kiên định trong mắt tôi, họ lặng lẽ ủng hộ. Hành tŕnh IVF không hề dễ dàng: tiêm hormone, chờ đợi, hy vọng rồi thất vọng. Đến lần thứ hai, tôi vỡ ̣a khi nghe bác sĩ báo tin thai đă ổn định.
Thai kỳ trôi qua nhẹ nhàng hơn tôi tưởng. Mỗi buổi sáng, tôi dạo quanh vườn, nghe con đạp khẽ. Từng nhịp đập trong bụng là một phép màu. Tôi không cần một người đàn ông bên cạnh để thấy ḿnh trọn vẹn. Con chính là món quà mà tôi và vũ trụ dành cho nhau.
Một chiều cuối tuần, khi thai đă gần 6 tháng, cánh cổng sắt nhà tôi vang lên tiếng chuông. Mở cửa, tôi chết lặng: chồng cũ đứng đó, tay choàng vai một người phụ nữ trẻ mặc váy bó sát. Anh nở nụ cười nửa miệng, ánh nh́n lướt qua ngôi nhà rồi dừng lại trên tôi.
- Ồ, không ngờ em vẫn một ḿnh - Anh nói, giọng đầy ẩn ư. Người phụ nữ bên cạnh cười khẽ, đôi mắt quét khắp như ḍ xét.
- Chúng tôi đi ngang tiện ghé, nghe nói em giỏi lắm, thành bà chủ rồi cơ à?
Tôi chỉ mỉm cười, tránh xa những lời khiêu khích. Khi xoay người định mời vào pḥng khách, chiếc váy bầu hơi ôm của tôi vô t́nh lộ rơ đường cong tṛn căng nơi bụng. Họ sững lại. Nụ cười trên môi người đàn ông lập tức tắt ngấm.
- Em… em mang thai à? - Giọng anh khàn đặc. Người phụ nữ bên cạnh tṛn mắt, thoáng lộ vẻ khó chịu.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, gật đầu:
- Con tôi. Mẹ tṛn con vuông là điều tôi biết ơn mỗi ngày.
Giờ đây, tôi sắp làm mẹ, không cần chồng cũ, cũng chẳng cần bất kỳ ánh nh́n công nhận nào. Chỉ cần con, và trái tim b́nh yên này.
Khoảnh khắc ấy, không gian như đông cứng. Anh đứng lặng nh́n xung quanh căn nhà đầy ấm áp, những chậu cây, những bức tranh tôi tự vẽ, chiếc ghế bập bênh dành cho em bé.
Tôi thấy rơ ánh nh́n pha lẫn tiếc nuối, bối rối và chút ǵ đó hối hận. Người vợ mới khẽ kéo tay anh, nhưng anh vẫn chưa rời mắt khỏi tôi. Cuối cùng, anh lẩm bẩm: “Chúc mừng em”, rồi quay đi. Hai bóng lưng xa dần nơi cổng, để lại trong tôi một cảm giác vừa nhẹ nhơm, vừa thanh thản lạ kỳ.
Tối hôm đó, tôi ngồi bên cửa sổ, nghe con đạp khẽ trong bụng. Tôi nhận ra ḿnh không c̣n giận dữ hay muốn trả đũa. Nếu không có những năm tháng bị xem thường, có lẽ tôi sẽ chẳng mạnh mẽ đến mức này. Tôi đă học được bài học quan trọng: hạnh phúc không đến từ việc chứng minh cho ai thấy, mà từ việc dám sống thật với mong ước của chính ḿnh.
Giờ đây, tôi sắp làm mẹ, không cần chồng cũ, cũng chẳng cần bất kỳ ánh nh́n công nhận nào. Chỉ cần con, và trái tim b́nh yên này.
VietBF@ sưu tập
|
|