
Năm tôi lên 9 tuổi, tôi đã làm một việc mà tôi tin là đầy tính nhân văn: dành hết số tiền ăn sáng cả tháng – gần 80 ngàn – để cho một ông cụt tay ăn xin trước cổng trường. Tôi cảm thấy mình như một thiên thần nhỏ, bay lượn giữa đời thường, mang theo lòng trắc ẩn và bánh mì không pate.
Chiều hôm sau, khi đang đi mua kem, tôi thấy ông cụ… mọc tay. Không chỉ mọc tay, ông còn đang ngồi ăn phở gần nhà tôi, tay trái cầm đũa, tay phải cầm thìa, thao tác mượt mà như đầu bếp chuyên nghiệp. Tôi đứng hình. Ông cụ nhìn tôi, gật đầu, như thể nói: “Cảm ơn con, nhờ con mà tay chú mọc lại.”
Tôi về nhà, nằm vật ra giường, suy nghĩ về cuộc đời. Thì ra phép màu không đến từ lòng tốt. Phép màu đến từ… diễn xuất đỉnh cao và một tô phở bò tái gầu.
Từ đó, tôi rút ra bài học: 👉 Cho đi là tốt, nhưng nhớ kiểm tra kỹ… tay người nhận.
VietBF@sưu tập