Người ta thường nói: “Phụ nữ sinh ra đã là nước” — mềm mại, dịu dàng, nhưng cũng là thứ có thể mài mòn cả tảng đá thời gian. Trong hôn nhân, nước mắt của người phụ nữ không chỉ là biểu hiện của yếu đuối, mà còn là ngôn ngữ của trái tim — nơi ẩn chứa bao yêu thương, tổn thương và cả sự bao dung đến vô hạn.
Có những giọt nước mắt rơi lặng lẽ trong đêm, khi người phụ nữ tự hỏi mình đã sai ở đâu. Có những giọt rơi trên bữa cơm nguội lạnh, khi người chồng chẳng còn mấy khi để tâm đến ánh nhìn của vợ. Và có những giọt rơi giữa ban ngày, không vì một cơn giận, mà vì một nỗi mệt mỏi đã chất chồng qua năm tháng.
Thế nhưng, không phải giọt nước mắt nào cũng mang vị khổ đau. Có nước mắt của hạnh phúc, khi con khôn lớn, khi gia đình bình an. Có nước mắt của biết ơn, khi người bạn đời quay lại nắm tay mình sau bao giông gió. Và cũng có nước mắt của tự do — khi người phụ nữ cuối cùng dám bước ra khỏi những năm tháng tù túng, để sống cho chính mình.
Mỗi giọt nước mắt là một dấu lặng trong bản nhạc đời. Nó không làm người phụ nữ yếu đi, mà khiến họ thêm sâu sắc, thấu hiểu và vững vàng hơn. Bởi chỉ ai từng đi qua bão giông mới biết trân trọng những ngày nắng ấm.
Người phụ nữ trong hôn nhân — dù rơi nước mắt bao lần, vẫn sẽ lau khô, mỉm cười, và tiếp tục bước. Bởi họ hiểu: nước mắt không chỉ để than khóc, mà còn để rửa sạch nỗi buồn, để lòng mình nhẹ hơn và trái tim lại có thể yêu thêm một lần nữa.
VietBF@sưu tập