
Có những người phụ nữ, cả đời không nói lời oán trách. Khi chồng phản bội, họ không gào khóc, không níu kéo, chỉ chọn lặng lẽ lùi về phía sau, ôm lấy con cháu mà sống.
Họ im lặng không phải vì yếu đuối, mà vì hiểu rằng, điều quý giá nhất trong đời mình không còn là người đàn ông kia nữa, mà là mái ấm nhỏ, là tiếng cười của những đứa trẻ.
Thời gian trôi, tóc họ bạc, vai họ còng, bàn tay gầy guộc vẫn kiên nhẫn vun vén từng bữa cơm. Đến khi người đàn ông năm nào – kẻ từng bỏ đi vì những ham muốn nhất thời – quay trở lại, họ chỉ nhìn bằng ánh mắt bình thản. Không còn hờn giận, không còn nước mắt. Chỉ là một nỗi mệt mỏi đã đi qua cả thanh xuân.
Họ không cần trả thù, không cần “dạy cho ai một bài học”. Bởi cuộc đời đã dạy thay họ rồi. Người phụ nữ hiểu rằng tha thứ không có nghĩa là quên, mà là để lòng mình nhẹ đi, để không mang theo cay đắng đến cuối đời.
Nhưng tha thứ… không đồng nghĩa với đón nhận lại.
Họ có thể mời người ấy một chén trà, hỏi han sức khỏe, rồi lại quay vào bếp nấu cơm cho cháu. Tình nghĩa giờ chỉ còn là nghĩa cũ.
Họ vẫn sống, nhưng không vì ai khác nữa.
Người phụ nữ chọn im lặng không phải vì không biết nói, mà vì họ đã hiểu: đôi khi, im lặng chính là tiếng nói mạnh mẽ nhất của lòng tự trọng.
VietBF@sưu tập