Mẹ chồng gửi lên 1 chai nước mắm cốt, nhưng sự thật là tôi ăn không quen vì nó rất mùi, liền sai chị giúp việc đem bỏ. Nào ngờ đến tối chị ấy lập tức xin nghỉ làm...
"Mẹ lại gửi gì đây. Chắc là nước mắm cốt bà tự làm. Mẹ bảo năm nay ngon lắm, ủ 2 năm rồi mới đem ra" - chồng tôi hí hửng
Tôi nghe vậy thì cau mày. Thú thực, từ ngày về làm dâu, tôi vốn chẳng thích mấy món quê mùa. Nước mắm nhà máy đầy siêu thị, vừa sạch vừa tiện. Tôi lườm thùng hàng, buông một câu lạnh nhạt:
– Lại bày vẽ, gửi lên làm gì cho tốn công. Căn hộ bé tí, để đâu cho hết.
Hôm sau, lúc Tuấn đi làm, tôi lôi thùng nước mắm ra ban công. Mùi mắm xộc lên nồng nặc, tôi nhăn mặt khó chịu. Trong đầu chỉ nghĩ: Mang vào nhà thì bẩn, cất chật chội, thôi vứt cho xong.
Không đắn đo, tôi nhờ bác bảo vệ khu chung cư đưa xuống thùng rác lớn. Xong xuôi, tôi thấy lòng nhẹ nhõm, còn thầm nghĩ: Nước mắm quê thôi mà, có gì quý đâu.
Người giúp việc lúc ấy vô tình chứng kiến. Chị im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng...
Chiều tối, Tuấn về, hỏi ngay:
– Thùng nước mắm mẹ gửi đâu rồi em?
Tôi thản nhiên:
– Em vứt đi rồi, hôi quá, ai mà chịu nổi.
Tuấn chết lặng. Gương mặt anh tái mét, giọng run run:
– Em… em nói gì? Sao em lại vứt?
Ngay lúc đó, chị Hoa người giúp việc tiến lại gần, run rẩy: Mai tôi xin nghỉ
VietBF@sưu tập