Trong đời sống thường ngày, khi cơ thể bị tổn thương, ta biết cách chăm sóc. Một vết xước nhỏ cũng được rửa sạch, băng lại cẩn thận. Khi xương khớp đau, ta tìm bác sĩ. Khi mệt mỏi, ta cho mình nghỉ ngơi. Nhưng lạ thay, khi trái tim đau, ta lại thường chọn cách im lặng, gồng lên và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ta hay nói với chính mình rằng: “Rồi sẽ qua thôi”, “Đừng nghĩ nữa”, “Phải mạnh mẽ lên”. Nhưng nỗi đau tinh thần không giống như cơn gió thoảng. Nó không biến mất chỉ vì ta quay mặt đi. Trái lại, càng bị phớt lờ, nó càng âm thầm lớn lên, len lỏi vào giấc ngủ, vào hơi thở, vào từng cơn mệt mỏi không tên.
Nỗi đau không phải là kẻ thù. Nó là một tín hiệu. Nó báo rằng bên trong ta có điều gì đó đang tổn thương: một ký ức chưa được xoa dịu, một mất mát chưa kịp khóc trọn, một lần bị phản bội, một cảm giác cô đơn kéo dài theo năm tháng. Nếu không được chăm sóc, nỗi đau sẽ không rời đi. Nó chỉ đổi cách xuất hiện, thành cáu gắt, thành buồn bã vô cớ, thành mất ngủ, thành đau nhức khắp người, thậm chí thành bệnh tật.
Chăm sóc nỗi đau không phải là yếu đuối. Đó là một dạng can đảm rất sâu. Can đảm để thừa nhận rằng mình đang không ổn. Can đảm để cho phép mình buồn, mình mệt, mình chậm lại. Can đảm để đối xử với chính mình bằng sự dịu dàng, thay vì trách móc.
Chăm sóc nỗi đau không cần điều gì to tát. Đôi khi chỉ là vài phút ngồi yên, thở chậm và tự hỏi: hôm nay lòng mình thế nào. Là viết ra vài dòng cho nhẹ lòng. Là nói chuyện với một người biết lắng nghe. Là cho phép bản thân nghỉ ngơi mà không thấy có lỗi. Là đặt tay lên ngực và nhắc mình rằng: “Mình đang cố gắng rồi”.
Khi nỗi đau được chăm sóc, nó không biến mất ngay. Nhưng nó dịu lại. Và trong sự dịu dàng ấy, ta không còn đơn độc với chính mình. Từ nơi từng đau nhất, sẽ nảy mầm sự thấu hiểu, lòng từ bi và một sự bình an rất thật. Tuổi già không cần phải gồng lên mạnh mẽ. Tuổi già xứng đáng được sống nhẹ nhàng. Và nỗi đau – cũng xứng đáng được chăm sóc.
VietBF@sưu tập