Đó không phải quán, mà chỉ là chỗ ngồi ké bên hiên một ngôi nhà cũ.  Người ăn xúm quanh. H́nh như khách quen cả, bởi họ xưng hô với bà bán  hàng thân mật lắm. Thỉnh thoảng có xe máy trờ đến, cất tiếng: “Mệ ơi,  c̣n không?”. Cơn mưa chiều dữ dội ào đến. Tôi đỡ giúp đôi gánh cho bà né  vào trong tránh mưa.
Đến chợ Dinh (P.Phú Hậu, TP Huế), hỏi mệ Sau bán bánh canh Nam Phổ, ai  cũng biết. “Chỗ ni mệ ngồi đă hơn 10 năm rồi”. “Sao mệ nói 10 năm? Con  về làm dâu ở đây đă 16 năm, đă có  mệ rồi mà” - một người khách nhanh  nhảu cải chính. 
Gia tài của bà Sau là một đôi gióng và chiếc đ̣n gánh cong vít, lên nước  nhẵn bóng. Bà gánh một bên một cái nồi to đựng bánh canh, đầu kia là  chén bát và chiếc đ̣n kê để ngồi. 
Đă hơn 85 tuổi, nhưng mắt bà Sau c̣n tinh lắm, múc bánh vào tô rất gọn  ghẽ. Già yếu rồi, gánh không nổi, trưa bà chất hết lên xích lô, chiều  mới quảy gánh về Vỹ Dạ. 
Vừa bỏm bẻm nhai trầu vừa múc bánh cho khách, bà chỉ vào cái nồi bánh  cũng đă cũ ṃn: “Ngó rứa chứ không dám phụ nó đâu, nó giúp mệ sống đó”.
 Bà Sau bán bánh canh ở chợ Dinh. Ảnh: T.V
Lấy chồng khi 25 tuổi, cũng là lúc bà Sau bắt đầu quảy gánh bánh  canh đi bán. Đôi chân bà đă lội khắp những con đường rợp bóng cây của  thành phố Huế. 20 năm trở lại đây, bà chọn chợ Dinh làm điểm dừng. Cứ  hết ngồi chỗ này rồi chuyển chỗ kia. Anh chủ nhà nơi bà đang ngồi bây  giờ thấy vậy bèn mời bà đến ngồi trước hiên. 
Tôi ướm hỏi: “Răng mệ nấu ngon rứa mệ?”,  th́ nhận được câu trả lời:  “Không biết nữa, cứ nấu đúng, đủ vị là được. Ḿnh sống nhờ nó, bán từ  năm này qua tháng khác, nấu dở th́ ai ăn, chỉ có chết đói”.
Sáng 5 giờ, bà Sau dậy ngâm bột, rồi chạy ra chợ lựa tôm, thịt. Tôm phải  là tôm đầm phá, thịt đậm đà, không tanh. Thịt heo phải là thịt ba chỉ  vừa nạc vừa mỡ  và phải dày. 
Tôm và thịt heo mua về được trộn đều, giă nhỏ, ướp gia vị vừa phải và  viên thành chả. Trong quá tŕnh giă, bà trộn một ít màu điều cho đẹp. 
Trưa, bà bắt đầu nhen lửa nấu bánh canh. Điều đáng nói là không biết v́  sao và do đâu mà người ta đặt cho món ăn nấu bằng bột gạo đựng trong tô  mà lại gọi là bánh, nhưng bánh bằng canh. Bột làm bánh là thứ được lựa  chọn từ gạo ngon, được nhồi kỹ, rồi cán mỏng bằng cái ống tre hay cái  chai đặt lên một tấm thớt. Dùng dao xắt bột thành từng con, mỗi con dài  lại xắt thành những đoạn ngắn. 
Khi bột trong nồi vừa chín th́ bỏ tôm và thịt đă viên vào, đến lúc đáy  nồi vừa sền sệt th́ vùi lửa để giữ nóng. Nấu xong một nồi bánh hết chừng  hai giờ đồng hồ. Chừng đó th́ ăn được rồi, nhưng c̣n thiếu một thứ,  chính là nước mắm. 
Bà nói: “Quen rồi, không thể dùng nước mắm chai bày bán khắp nơi, mà  phải dùng thứ nước mắm cốt làm từ con khuyết, có màu vàng sậm như mật  ong, bỏ hạt cơm vào là nổi lên trên”.
Chỉ vậy thôi, nhưng bánh canh Nam Phổ nức tiếng thiên hạ. Món ăn này ai cũng ưa, thích hợp cho mọi lứa tuổi. 
“Bánh canh Nam Phổ ăn hiền”, đó là lời ngợi khen của các thực khách khó  tính nhất, bởi v́ món này dễ tiêu, không nặng bụng như các thức ăn khác.  
Nh́n tô bánh canh nửa trắng pha hồng, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô gái Huế, ăn vào như thấy tiêu dao. 
Nhà thơ hoàng tộc Ưng B́nh Thúc Giạ Thị từng viết: Mời chị mời anh chén  bánh canh Nam Phổ/Xơi vô bổ khỏe, có chất, có mùi hương/ Lại thêm mát mẻ  can trường/ Sâm Cao Ly cũng sút, rượu Quỳnh Tương cũng không b́.
Cũng như bao gánh bánh canh khác ở làng Nam Phổ, bà Sau gánh đi bán chứ  không mở tiệm. Ngày xưa, cứ tầm 1-2 giờ chiều, từng đoàn người kĩu kịt  đôi gánh trên vai đi từ làng Nam Phổ cách Vỹ Dạ chừng 6 km, tỏa khắp  thành Huế. Nhưng bây giờ qua rồi cái thời quang gánh, người ta chở bánh  canh đi bán bằng xe đạp. Bà Sau không biết đạp xe, nên phải gánh. 
Tôi nh́n bà. 60 năm một gánh bánh canh, không biết bà đă  đi bao nhiêu  bước chân, mưa cũng như nắng, Xuân cũng như đông, gánh cả đời người,  không riêng ǵ bà mà là cả gia đ́nh trên đó. Thiên hạ tuổi này đă nghỉ  ngơi, nhưng chiếc đ̣n gánh và nồi bánh kia vẫn chưa chịu rời vai bà. 
Ở cái tuổi  gần đất xa trời, nhưng bà vẫn phải nuôi ông chồng đă 98 tuổi  và đứa cháu ngoại bị tai biến nằm một chỗ. Trời không cho bà nghỉ, trừ  những ngày lụt, không thể bán được. Cùng lứa với bà có mệ Duyên, cũng  vừa nghỉ bán. Lớp người như bà, đi bán bánh canh cũng mặc áo dài. “Quen  rồi, mới bỏ cách đây chừng 10 năm, bởi giờ chẳng ai mặc nữa”. 
Mưa nắng trần ai phủ xuống đôi vai gầy guộc như tiếng nói của đời người -  đời bánh, nhọc nhằn mà chung thủy. “Sao bánh canh Nam Phổ chỉ bán vào  buổi chiều hả mệ?”. “V́ buổi sáng có tôm, thịt tươi, thức ăn mới ngon,  chứ đi bán sáng th́ tôm cua phải làm từ chiều hôm trước, để qua đêm, nấu  lại sẽ không c̣n ngon nữa”.
Chắt chiu miếng ngon cho thiên hạ, ấy cũng  là cái t́nh mênh mông của  người bán. Một nồi bánh chỉ lăi 50.000 đồng, mà tôi thấy bà cứ xem nhẹ  thênh. 
Với đôi gánh trên vai, bà đi qua cuộc đời như chiếc bóng. “Mai một mệ  không đi được nữa, không biết sẽ mua của ai để ăn đây?”, ai đó lên  tiếng. Mệ cười: “Ừ, biết ai bây chừ...”.
Theo Mộc Miên (Phụ Nữ TP)