Lănh đạo Việt Cộng đang say sưa với việc xây lăng mộ Khổng Từ, một nhà nho giáo Trung Quốc. Nói đến Khổng Tử th́ ai cũng biết ông là một người được kính trọng. Nhưng việc lợi dụng ông trong chính trị bẩn thỉu là điều mà Khổng Tử chắc không thể chấp nhận được.
Khổng Tử
Lăng Khổng Tử đang được đầu tư hàng trăm hàng ngàn tỷ đồng tại Việt Nam.
Tại sao lại xây lăng Khổng tử vào chính lúc này? Lúc này là lúc nào? Sẽ có người vặn lại. Tôi xin trả lời tức khắc: Lúc này là lúc Bắc kinh trở thành siêu cường thứ hai trên trên giới, con Bạch tuộc Trung hoa vươn ṿi khắp hành tinh, và cái ṿi khổng lồ nhất được gọi là Nam sa, vùng Thái b́nh dương phía nam Trung hoa, nơi chiến lược bành trướng của Hán tộc đang được thực hiện với một quy mô khổng lồ chưa từng thấy. Lúc này cũng là lúc quyền lực mềm Trung hoa thực thi trên toàn hành tinh, vô số viện Khổng tử được thành lập trên các châu lục khác, đặc biệt là Mỹ quốc.
Tiền bạc văi ra từ Bắc kinh mua chuộc được không ít người, từ các quan chức lẫn các nhà học giả kiểu “lính đánh thuê dùng chất xám – stipendiaires intellectuels” tại một số quốc gia phương Tây. Nếu như trước kia, không thiếu các học giả phục vụ chủ nghĩa thực dân da trắng th́ giờ đây, cũng khá nhiều người sử dụng kiến thức của họ để hầu hạ thực dân da vàng. Tiền thời nào cũng cũng có mùi thơm cả. Tôi xin nhấn mạnh điểm này: Không phải tất thảy các trí thức Mỹ lẫn phương Tây đều tự nguyện làm lính đánh thuê cho Tầu nhưng cũng đă có một số không nhỏ bị con cháu của Lưu bang chiêu dụ. Trong t́nh thế ấy, nhà cầm quyền Việt Nam xây lăng Khổng tử là một hành vi “Tát nước theo mưa”, chứng tỏ cùng một lần hai điều: Điều thứ nhất: Họ muốn đứng một hàng ngũ, dù là hạng tôi đ̣i, của một ông chủ lớn, đích thị kiểu vênh vang của những gă đầy tớ thời xưa: “Tôi làm ở phủ ông Lư… Tôi làm ở nhà cụ Chánh…”. Điều thứ hai: đó là lời thề thốt với Bắc kinh, chứng tỏ ḷng trung thành, tận tụy của cộng sản đàn em với cộng sản đàn anh, của chư hầu với Đại quốc.
Tuy nhiên, ngoài các thông điệp tư tưởng trên phương diện đối ngoại, c̣n có các ư tưởng ngầm về mặt đối nội: Kẻ cầm quyền muốn nhắc nhở dân chúng thứ giáo lư của Khổng Khâu mà họ tin rằng c̣n có thể sử dụng làm bùa hộ mệnh: Trung với Vua, Hiếu với Cha mà chủ tịch Hồ chí Minh đă đổi thành: Trung với Đảng, Hiếu với Dân.
Trước hết, về phương diện đối ngoại, phải chăng Hà nội ngỡ rằng sự quy phục có thể cứu văn được thời cuộc, rằng Bắc kinh từ bỏ âm mưu thôn tính Việt nam?
Nếu đây là mưu chước “luồn trôn” kiểu Hàn Tín th́ mưu chước này vô dụng, nếu đây là sự a dua theo trào lưu th́ hành vi này càng bộc lộ rơ rệt tư cách hèn hạ của những kẻ có tâm hồn tôi tớ và bộ óc lừa. Hành vi này khẳng định một cách sâu sắc xu hướng tư tưởng của chính quyền Hà nội: Họ quyết tâm bám chặt lấy Bắc kinh, thành tŕ cuối cùng của chế độ cộng sản, chế độ toàn trị, phi nhân.
Do tư tưởng cộng sản chỉ đạo, nhà cầm quyền Hà nội giả mù giả điếc với hiện thực của đất nước. Nếu không mù không điếc, hẳn họ phải biết rơ t́nh trạng thiếu thốn về mọi mặt trong đời sống của đa số dân chúng. Đặc biệt là sự khan hiếm bệnh viện, thuốc men lẫn phương tiện điều trị, khiến không biết bao nhiêu con bệnh đành tự nguyện chờ chết v́ không có khả năng nộp viện phí. Hàng loạt bài báo trong và ngoài nước đă kêu than về thảm cảnh này, với các đề tựa: Những con quỷ mặc áo trắng – Người nghèo phải chết – Bệnh viện, nơi con người bị hành hạ… Cho nên, nếu đứng trên phương diện thiết thực với đời sống dân chúng, số tiền xây lăng Khổng Khâu phải dùng xây bệnh viện làm phúc cho những nông dân vùng đồi sỏi Vĩnh yên, Phú thọ, nơi đă xảy ra không ít trường hợp người nghèo chết v́ không có tiền, thầy thuốc không cho nhập viện, ca điển h́nh là một người bị trâu đâm ḷi ruột không được cấp cứu nằm chết ngay trước cổng một bệnh viện huyện trước đây một số năm.
Nếu không v́ một con tính theo lợi ích vật chất, ắt phải nhằm đến một giá trị tinh thần. Tiêu một số tiền lớn như thế, trong t́nh trạng tuyệt đại đa số dân chúng c̣n nghèo, là xa xỉ. Nếu sự xa xỉ ấy đem lại một giá trị t́nh cảm, hay tâm linh cho dân tộc, điều ấy c̣n có thể chấp nhận. Nhưng chính lúc này, Trung quốc đang thực thi một cuộc lấn biển, chiếm đất rầm rộ; công khai uy hiếp các nước nhỏ quanh vùng Thái b́nh dương, công khai tuyên bố đánh Việt nam (Hăy xem bài: Trung quốc binh khí đại toàn trên Báo điện tử Trung quốc, ngày 13 – 6 – 2015, do giáo sư Vũ cao Đàm dịch). Trước t́nh thế đó, nếu muốn nêu cao tinh thần yêu nước và giữ nước, là truyền thống cốt lơi của người Việt, ắt phải xây lăng Quang Trung, Trần hưng Đạo, Lư thường Kiệt, những ngôi sao chói lọi nhất trên bầu trời lịch sử Việt nam. Nguyễn Huệ, người anh hùng áo vải đă đánh tan hai mươi vạn quân Thanh và hai mươi vạn quân Xiêm. Hưng đạo vương, bậc đại anh hùng đă chiến thắng quân Mông cổ trong ba cuộc đối đầu khốc liệt, khi mà triều đ́nh Bắc kinh đă quy hàng đội quân này và trong ṿng non một thế kỉ, từ 1927 đến 1936, toàn cơi đất của Lưu Bang phải nằm dưới gót giầy của chúng. Đặc biệt hơn cả, Lư thường Kiệt, người toàn tài chính trị lẫn quân sự, đă cùng phó tướng Tôn Đản đem mười vạn quân tiến sang Khẩu, Liêm và Ưng châu (Quảng đông và Quảng tây ngày nay) đánh tan các thành lũy, giết hơn một vạn quân Tầu rồi mới trở về nước. Năm sau, khi quân Tống kéo sang trả thù, ông lại đánh chúng tan tành trên khúc sông Như nguyệt, khiến cho vua Tống ôm mối hận, và tể tướng Vương an Thạch, kẻ chủ trương cuộc chiến, bị đuổi về vườn rồi chết ở quê. Tên Lư thường Kiệt xứng đáng đặt cho một thành phố lớn gấp ba lần Đà-nẵng, và tên phó tướng của ông, Tôn Đản, xứng với một quảng trường lớn gấp ba quảng trường Ba đ́nh.
Những hào kiệt của xứ sở, tại sao không xây lăng để tưởng nhớ công ơn họ, để nhắc nhở cho con cháu biết rằng tổ tiên đă từng chiến đấu anh dũng như thế, trong những điều kiện vô cùng khó khăn, đất nước đă đứng vững được mà không bị biến thành một mảnh đất nô thuộc, một tỉnh lẻ hay một quận huyện của Trung quốc là nhờ họ và cùng với họ, biết bao nhiêu anh hùng liệt tử khác mà tôi không thể kể hết tên: Lư nam Đế, Lê Lợi, Trưng vương, Triệu Ẩu, Trần quang Diệu, Bùi thị Xuân… Những bông hoa thơm của xứ sở không lọt vào mũi đám cầm quyền Hà nội, v́ họ quyết tâm chúi mũi Ngửi rắm Tầu. Bởi sự gắn bó của “tư tưởng cộng sản” mạnh hơn sự tôn trọng nhân phẩm và ḷng yêu nước. Xây lăng Khổng tử trong hoàn cảnh hiện nay là biểu hiện rơ rệt sự quay lưng lại với lịch sử dân tộc, bộc lộ chân tướng lũ tôi đ̣i.
Đă có tâm thế của bọn tôi đ̣i th́ làm ǵ c̣n ḷng tự tôn, làm ǵ c̣n phẩm hạnh. Đạo đức của bọn tôi đ̣i là lợi lộc. Mục đích sống của họ là vinh thân, ph́ gia. Nhà cầm quyền cộng sản hiện nay đă chính thức trở thành Lớp tư sản đỏ, nhất nhất hành vi từ cách tiêu xài, hưởng thụ đến lối đàn áp dân chúng, đều cố công học mót bọn tư sản đỏ Bắc kinh. Họ biết rơ tấm áo lư tưởng Mác-Lê đă rách mướp, nên muốn dùng bóng ma của ông thánh Khổng như chiếc lọng để che phủ một chế độ thối nát. Một chế độ vô luật pháp, phi đạo lư, một chế độ mà trong đó người có nhân phẩm trở thành lạc lơng, hiếm hoi và bị uy hiếp, c̣n đại đa số quần chúng trở thành những kẻ dối trá v́ sợ hăi, v́ hèn nhát; một chế độ mà trong đó lũ ăn cướp xu hào nhặt cơm rơi của bọn tướng cướp cỡ bự, bọn nửa người nửa ngợm bán đất, bán biển của tổ tiên, tài sản non sông để làm đầy túi tham. Nói gọn lại, đám cướp lớn ngồi trong triều dùng đám móc túi bảo vệ ngai vàng của chúng. Cứ đọc trên các sít internet là thấy rơ được tài sản của lũ cướp này lớn đến đâu. Bây giờ, trở lại câu hỏi chính: Liệu con bài Khổng Khâu có cứu văn được lũ cướp ngày cộng sản được hay chăng?
Có thể, nếu như bóng tối của sự ngu dốt và óc nô lệ c̣m trùm lên toàn cơi đất h́nh chữ S, nếu những kẻ biện hộ cho lũ cầm quyền chiếm đại đa số dân chúng. Nhưng giả định này không tồn tại.
...c̣n tiếp dưới....