R8 Vơ Lâm Chí Tôn
Join Date: Jun 2009
Location: US
Posts: 17,796
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 33
|
Đi t́m những người t́nh của Chế Lan Viên
Chế Lan Viên (tên thật là Phan Ngọc Hoan, sinh năm 1920), quê gốc ở Cam Lộ, Quảng Trị, lớn lên ở An Nhơn, B́nh Định, bên thành cổ Đồ Bàn. Khi mới 17 tuổi, ông đă viết tập "Điêu tàn" như một tháp Chàm bí mật và lẻ loi ngả bóng xuống cánh đồng thơ Việt Nam.
Những người t́nh có thực
Những cụ già bên thành cổ Đồ Bàn c̣n nhớ vào khoảng những năm 1936, 1937, hàng ngày vẫn thấy một cậu bé mang khuôn mặt u buồn, thơ thẩn quanh nền thành cổ. Họ đâu ngờ rằng cậu bé ấy rồi đây sẽ trở thành một cây đại thụ của thơ ca Việt Nam.
Nhà thơ Yến Lan, một bạn thơ của Chế Lan Viên trong nhóm thơ B́nh Định kể lại mối t́nh đầu chớm nở không thể nguôi quên của thi sĩ mang họ người Chàm. Đó là mối t́nh với người con gái mang tên Ngọc Anh. Người đọc thơ ông ít có người để ư đến bài A và H. A là Anh, c̣n H là Hoan (tên thật của Chế Lan Viên).
Ngọc Anh là con nhà ḍng dơi "trâm anh thế phiệt". Nhà bà Ngọc Anh vốn ở Diêu Tŕ, huyện Tuy Phước, B́nh Định. Chế Lan Viên ở An Nhơn, xưa là thành Đồ Bàn, sau Nguyễn Nhạc tiếp quản gọi là thành Hoàng Đế. Diêu Tŕ cách An Nhơn không xa cho nên Chế Lan Viên thường hay lui tới nhà Ngọc Anh.
Mối t́nh đầu của Chế Lan Viên, từ thuở nhà thơ mới 15, 16 tuổi đầu, lúc ấy yêu với Chế Lan Viên nghĩa là si mê, nhưng nhà thơ th́ vẫn xem người ḿnh yêu như một thần tượng được tôn thờ muôn thuở. Măi cho đến năm 1987, Chế Lan Viên c̣n nhắc đến tên bà.
Nhà thơ Yến Lan b́nh luận: Ngọc Anh của Chế là tên một loài hoa, lại là tên của người yêu, t́nh yêu mới chớm, yêu thầm lặng chỉ riêng ḿnh ḿnh biết; nên măi măi giấu kín để rồi đêm đêm lại chiêm bao, gối đầu trên gối lại thấy h́nh bóng người yêu. Hay cũng có thể nói là mối t́nh đầu tha thiết và kín đáo th́ mỗi khi nằm ngủ mới thoạt thấy h́nh ảnh người yêu từ cơi ḷng e ấp. Mối t́nh này ít người biết tới, ngay cả đến Ngọc Anh cũng chưa bao giờ được Chế ngỏ ư.
Có nhiều kiều nữ đă từng đi qua đời thơ Chế Lan Viên trong đó có một thiếu nữ tên là Nguyễn Thị Giáo. Bà Giáo mang vẻ đẹp mặn ṃi, duyên dáng của một tiểu thư khuê các. Nét quyến rũ nhất của người con gái này là cặp chân mày mảnh mai, h́nh ṿng cung cong như trăng đầu tháng. Nhiều chàng trai theo đuổi nhưng bà đă nặng ḷng với người thi sĩ mang họ Chàm từ khá sớm.
Vượt qua nhiều khó khăn trở ngại từ phía gia đ́nh, bà nhất quyết đi theo tiếng gọi của ḷng ḿnh. Mối t́nh của hai người được ghi dấu bằng một bài thơ tứ tuyệt hết sức độc đáo lúc chia ly đôi ngả: "Đến chỗ đông người anh biệt em - Quay đi thôi chớ để anh nh́n - Mày em trăng mới in ngần thật - Cắt đứt ḷng anh trăng của em".
Người t́nh vĩnh cửu
T́nh nhân của Chế Lan Viên có người có tên, có người lại không tên nhưng thi sĩ luôn nhớ về họ. Đó có thể là một cô học tṛ xứ Quảng, nơi có cụm tháp Chàm trên thánh địa Mỹ Sơn có thể là cô gái mang tên Xuyến Nhi nào đó như sau này nhà thơ viết: "Xuyến nhi, yểu điệu hồn ta - em sẽ ngồi đây. Hơi thở trăng sao đang đến nảy mầm cho những hạt giống trên kia quư báu, và chẳng bao lâu nữa, chưa tới dấu hiệu b́nh minh đâu, chúng ta có thể cùng nhau gặt hái những ǵ hoa quả sắp ra đời".
Trong cuộc hành tŕnh đi vào cơi âm bằng thơ, Chế Lan Viên đă bắt gặp rất nhiều những điều kỳ dị: Nào máu huyết, xương khô, thép lạnh, sọ người... Nhưng có một h́nh ảnh gây nhiều xúc động, trở thành ám ảnh đó là h́nh ảnh những t́nh nhân. Với Chế Lan Viên t́nh yêu và cơi chết vẫn có thể ḥa quyện với nhau không tách rời. Người ta kể rằng trong một lần đi bên những ǵ rêu phong đổ nát, Chế Lan Viên đă t́nh cờ gặp một thiếu nữ Chăm đi lang thang giữa núi đồi. Chế đi theo nhưng không kịp nên cứ măi tơ tưởng.
Phạm Học
(Người đưa tin)
|