Người Nhật vốn nổi tiếng là những con người chăm chỉ chịu khó và cần cù. Trái lại người Việt Nam lại có phần yếu thế hơn. Hăy cùng vietbf khám phá nhé!
Vừa qua, ông Ito Junichi, một CEO người Nhật, viết trên Facebook: Lần đầu ông đến Việt Nam hơn 20 năm trước, ông thấy người Việt Nam cần cù, chăm chỉ như người Nhật. ‘Một điều có thể thấy là người Việt coi thường những người lao động chân tay. Nhiều người trẻ thích làm trong các văn pḥng tiện nghi, có điều ḥa… Ở Nhật, sinh viên ĐH nổi tiếng nhất là ĐH Tokyo nhưng đến nhà máy thực tập phải dọn dẹp, làm vệ sinh, họ phải học lao động tay chân. Họ phải học mọi thứ trước khi học làm sếp…’.
Sáng cà phê, chiều quán nhậu
Xin nhắc tiếp lời ông Junichi: ‘Nhiều người Việt trẻ tốt nghiệp ĐH, thạc sĩ nhưng họ chưa làm việc thật bao giờ. Họ chỉ học trên giấy tờ, đọc sách, báo nhưng chẳng hiểu thực tế ǵ cả. Họ chỉ thích làm việc bàn giấy, họ nặng lư thuyết mà thiếu thực tế. Thiết nghĩ Việt Nam nên tạo điều kiện cho những người giỏi kỹ năng thay v́ chỉ tạo điều kiện cho những người chỉ biết làm bài kiểm tra!’.
Đọc lời nhận xét thẳng thắn của ông CEO người Nhật này tôi chợt nhớ tới lời của một vị lănh đạo Bộ GD&ĐT khi trả lời t́nh trạng đào tạo ‘thừa thầy thiếu thợ’. Vị này nói không phải là thừa thầy mà chỉ thừa những ‘thầy năng lực kém’ thôi, v́ nhiều người tuy tốt nghiệp ĐH nhưng thiếu năng lực, ít công ty nào chịu nhận, nếu bí quá nhận vào th́ họ buộc phải đào tạo lại từ đầu rất tốn kém.
C̣n t́nh trạng một bộ phận không nhỏ thanh niên không có việc làm sáng sáng ngồi đầy các quán cà phê Sài G̣n, ăn tục nói phét - nói theo cách người Sài G̣n và tha hồ ‘chém gió’ tại các quán trà xanh Hà Nội - nói theo cách Hà Nội.
Một người Mỹ mới sang Việt Nam lần đầu theo một chương tŕnh trao đổi văn hóa hỏi tôi: ‘H́nh như ở Việt Nam t́nh trạng thất nghiệp cao lắm hả nên lúc nào tôi cũng thấy người ta đi đầy đường, trong giờ làm việc mà các quán cà phê lúc nào cũng đông?’. Tôi chưa biết trả lời thế nào th́ người bạn Việt kiều đi chung đỡ lời giúp tôi (v́ anh vốn thường về Việt Nam cố vấn cho một công ty điện toán nên khá rơ t́nh h́nh kinh tế-xă hội trong nước).
Anh trả lời ông bạn Mỹ nửa đùa nửa thật: Những người ngồi quán đó không phải thất nghiệp, mà v́ họ có nghề ngỗng ǵ đâu mà thất. ‘Chỉ có điều là không biết tiền đâu mà sáng họ ngồi quán cà phê, chiều ngồi quán nhậu?’ - anh quay sang hỏi tôi. Tôi trả lời lấp lửng: Có lẽ họ chạy áp phe hay tiền của cha mẹ để lại chăng?
Đi làm thuê cho toàn thế giới
Hăy đến các quán cà phê, quán nhậu và nghe họ khoe mẽ oang oang về xe xịn, điện thoại cao cấp, áo quần hàng hiệu. Và h́nh như họ chẳng chút quan tâm tới sĩ diện quốc gia - chỉ nói riêng liên quan tới nền kinh tế hiện nay.
Không biết những người Việt trẻ hôm nay nghĩ ǵ khi nghe ông Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam Trần Đ́nh Thiên nhắc lại lời một chuyên gia kinh tế nổi tiếng tại diễn đàn tổng kết 30 năm phát triển kinh tế Việt Nam ngày 19-11 vừa qua: ‘Hiện nay Hàn quốc xuất khẩu ông chủ sang Việt Nam, c̣n Việt Nam chủ yếu xuất khẩu lao động sang làm thuê cho Hàn Quốc!’. Ông Thiên cũng trích lời GS Trần Văn Thọ khi nói rằng: ‘… Cứ cái đà này (tiếp tục xuất khẩu lao động) th́ Việt Nam sẽ là quốc gia đi làm thuê cho toàn thế giới’. Nghe đau ḷng quá.
Tôi càng thấy thấm thía câu nói của ông CEO người Nhật ‘nhiều người Việt trẻ hôm nay coi thường người lao động tay chân’. Cách nay ít lâu ở Hà Nội, tôi chứng kiến những người lao động đang đứng ngồi lô nhô ở ‘chợ người’ gần Trung tâm Hội chợ triển lăm Giảng Vơ trong một buổi sáng giá lạnh, chờ được người đến thuê đi làm.
Một thanh niên chắc chưa tới ba mươi chạy xe đến, đưa tay chỉ vào mấy người đàn ông khỏe mạnh, miệng nói: ‘Ê, hai thằng kia, thằng mặc áo nâu, thằng áo đen đó, đi hốt xà bần ngày hai trăm rưỡi, đi không?’.
Và nhiều câu nói, cử chỉ sỗ sàng, láo lếu nữa tôi nghe lùng bùng không rơ. Cái thái độ coi thường người lao động tay chân nghèo khó đó đă ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Những h́nh ảnh tương phản của những người lao động nhập cư và những thanh niên chém gió, ăn tục nói phét ở Hà Nội hay Sài G̣n cũng đều gợi lên nỗi đau.
vbf @ sưu tầm