Cổ nhân có câu "họa ṭng khẩu xuất" như muốn cảnh tỉnh, khuyên răn người đời chớ để cho cái miệng ḿnh nói năng tùy tiện, lung tung mà có lúc tự rước họa vào thân!
Sống trong cuộc đời, đă mấy ai dám tự nhận bản thân ḿnh không có một lúc nào đó đă lỡ miệng, lỡ lời. Bởi v́, đă là con người, hầu như ai cũng ít nhiều trải qua những cung bậc
"hỉ, nộ, ái, ố". Vợ chồng, anh em, bạn bè, đồng môn, đồng nghiệp dù có thân thiết, có chân t́nh đến mấy, cũng khó tránh khỏi có lúc
"nóng lạnh" mà phát ra lời này ư nọ không hợp ḷng nhau.
Đến như vật vô tri, vô giác như cái bát để trong giàn có lúc c̣n xô nhau mà, huống chi con người ăn ở, sinh sống, công tác với nhau hằng ngày. Vài ba câu giận hờn, lời lẽ mắng mỏ nhất thời rồi lại bao dung cho qua, miễn là cái tâm ḿnh lành, cái dạ ḿnh thiện, động cơ ḿnh sáng, th́ sự
"va chạm" nhau trong lời nói, giao tiếp của con người được ví như một thứ
"gia vị" nào đó để làm cho cuộc sống này thêm phong phú. Chứ cứ quanh năm ngày tháng, chỗ nào, ở đâu mà ai ai cũng
"giữ miếng", "giữ kẽ" với nhau th́ cuộc đời làm sao tránh khỏi sự đơn điệu, tẻ nhạt!
Dân gian có câu
"đa ngôn đa quá", nghĩa là người nói nhiều th́ dễ bị sai lời, bị mắc lỗi. Đúng là nói nhiều chưa chắc đă hay, nhưng có người nói nhiều mà vẫn vô hại, ví như những người thích tếu láo, trêu đùa chỉ nhằm mục đích duy nhất là gây cười, tạo thêm niềm vui cho người khác.
"Đa ngôn" trong trường hợp này là không phải là
"đa quá".
Trong khi cuộc sống rất cần nhiều tiếng cười, niềm vui để giải tỏa những áp lực căng thẳng từ xă hội hiện đại, th́ thời nay, nhiều cư dân mạng lại bị cuốn vào tâm lư đám đông rồi
"xả" ra đủ thứ chuyện tốt xấu trên mạng xă hội. Mà lạ thay, có người cứ gặp đâu nói đấy, thích ǵ nói đấy, nói như cho bơ tức, nói như cho hả ḷng hả dạ, nói cho
"sướng mồm sướng miệng", nói để thể hiện
"ta đây là người hiểu biết" mà thực ra có khi chẳng biết ḿnh đang nói cái ǵ, động chạm đến cái ǵ, v́ chỉ biết a dua theo cái vô thức. Lại nữa, có người cứ nghĩ những bất cập, hạn chế, tiêu cực trong cuộc sống, xă hội này là do người khác gây ra, nên họ cứ tùy tiện ám chỉ, mỉa mai, phê phán, ch́ chiết mà không biết rằng, ḿnh đang làm chuyện gây xúc phạm đến cộng đồng, xă hội.
Đáng nói nhất là những người nhân danh kẻ sĩ, trí thức có hiểu biết khi nhận định, phân tích, b́nh luận một vấn đề nào đó theo kiểu
"chẻ sợi tóc làm tư", lươn lẹo dùng các thủ thuật
"ngụy biện khoa học" để đánh tráo khái niệm, nh́n một cây rồi đánh giá cả cánh rừng, thổi phồng, thậm chí
"hô biến" một hiện tượng đơn lẻ thành bản chất nhằm lèo lái dư luận nh́n nhận vấn đề theo chiều hướng tiêu cực.
Mà cái lối nói, lối viết của họ mới thoạt nghe qua , thoạt xem thử cứ tưởng là khách quan, công tâm lắm, nhưng nh́n sâu, đọc kỹ mới thấy
"thông điệp" đưa ra hàm chứa đầy tính cách tinh vi, xảo trá. Những người này thuộc diện
"Khẩu thiệt đại can qua" (miệng lưỡi thay giáo mộc), hàm ư chỉ kẻ dùng lời nói thay cho giáo mác (qua) để đâm chém người ta, tức là hại người ta; và cũng chính họ dùng lời nói thay cho cái mộc (can) để che chở cho ḿnh, tức là cố ư giấu diếm, lấp liếm lỗi lầm của ḿnh. Cái kiểu nói năng, phát ngôn chứa đựng động cơ
"gắp lửa bỏ tay người" như thế, thực chất là một thứ ác khẩu, mà nhà Phật gọi là
"ác ngữ".
Ác ngữ là một trong bốn điều bất thiện thuộc về lời nói, đó là:
vọng ngữ (nói láo), ỷ ngữ (nói thêu dệt), lưỡng thiệt (đâm thọc), ác khẩu (chửi rủa). Những người "ác khẩu" th́ sớm muộn cũng sẽ gánh chịu
"khẩu nghiệp", tức là phải chịu cái hệ lụy, hậu quả do những lời ác ư, ác tâm của ḿnh gây ra. Thông thường, một lời ác khẩu của một người trong đời sống thực tế có thể gây ra nhiều sự phiền toái, liên lụy, xúc phạm đến một hay vài ba người khác; nhưng mỗi cư dân mạng chỉ cần
"like", "share", "comment" trên mạng xă hội th́ một lời ác khẩu có thể nhân lên, biến thành hàng vạn, thậm chí hàng triệu lời ác khẩu th́ lúc đó, hệ lụy kéo theo vô cùng lớn. Và như vậy, cái
khẩu nghiệp của một người có thể kéo vô số người khác bị dính
"khẩu nghiệp" theo.
Theo nhà Phật, trong mười nghiệp bất thiện của con người th́ khẩu nghiệp có bốn, tức là chiếm gần một nửa. Nếu cứ tiếp tục tạo khẩu nghiệp triền miên, con người không chỉ gây hại cho người khác, cộng đồng, xă hội mà bản thân họ cũng không được thanh thản, thảnh thơi, thậm chí rơi vào cảnh luân hồi đau khổ. Vậy nên, nếu ai mà không chú trọng tu tâm rèn tính, tu thân tích đức, nói lời hay, làm việc thiện, th́ người đó sẽ khó tránh khỏi phiền toái, hệ lụy. Cổ nhân có câu
"họa ṭng khẩu xuất" như muốn cảnh tỉnh, khuyên răn người đời chớ để cho cái miệng ḿnh nói năng tùy tiện, lung tung mà có lúc tự rước họa vào thân!