Doanh nhân Lê Hoài Anh chia sẻ:
“Khi c̣n trẻ, người ta dễ mắc phải những sai lầm chạy đuổi theo những ảo vọng mà quên đi những chân t́nh, những giá trị thật của cuộc sống. Cuộc sống này không phải là những cuộc chạy đua, cuộc sống là một hành tŕnh mà chúng ta có thể từng bước khám phá và tận hưởng.
Rất nhiều tỉ phú nổi tiếng trên thế giới đă chọn một cuộc sống giản dị và hạnh phúc. Họ vẫn không ngừng cống hiến cho xă hội mỗi ngày. Tôi không phải là tỉ phú nhưng tôi chọn cho ḿnh cuộc sống ấy. Tôi vẫn luôn nỗ lực mỗi ngày.
Tin hay không tùy bạn, nhưng nói thật ḷng lúc giàu có nhất, nổi tiếng nhất về của cải, tôi chưa bao giờ cảm thấy ḿnh hạnh phúc. Ở trong căn nhà vài triệu USD mới xây dựng mà vợ chồng nguội lạnh. Đi xe Bentley đời mới nhất mà tôi phải khóc trong chiếc xe ấy nhiều lần v́ sự phản bội của người chồng cũ. Ngày nào cũng vào ra khách sạn 5, 6 sao, đồ hiệu đeo đầy người mà tôi chỉ toàn bè chứ hầu như không có bạn. Uống rượu đắt tiền, ăn sơn hào hải vị mà tôi không thấy ngon. Thân thể béo ph́, già nua trước tuổi, đủ thứ bệnh tiểu đường, tim mạch, huyết áp cao...
Rồi khi rơi vào khủng hoảng, tôi phải dời căn biệt thự 4-5 triệu USD sang một căn hộ chừng 200.000 USD. Sống ở đó, tôi thấy rằng vẫn tiện nghi, đủ đầy. Tôi bán chiếc xe Bentley 400.000 USD để mua một chiếc xe Ford trả góp, lấy tiền thanh toán nợ nần, đồng thời đầu tư tiếp. Đến cuối năm 2013, chúng tôi đă vượt qua khủng hoảng, bắt đầu kinh doanh có lăi từ đầu năm 2014 đến nay. Khi đó, chồng tôi lái xe chở tôi đi làm và tôi thấy rất vui. Sau những trải nghiệm đó, tôi mới thấm thía rằng niềm hạnh phúc đâu chỉ ở những giá trị vật chất đó.
Thực ḷng, tôi xin cảm ơn những biến cố mà tôi đă gặp, những mất mát của cải vật chất mà tôi đă trải qua để giúp tôi nhận ra được chân t́nh của người yêu thương tôi. Tôi cũng giảm được gần 40 kg, khỏi bệnh tật, trẻ ra rất nhiều và đă kết hôn với người yêu thương tôi gần 10 năm qua, người cùng tôi vượt qua bao gian khó.
Thật sự bây giờ nếu muốn tôi vẫn có thể mua siêu xe, ở nhà triệu USD, ra vào những nơi sang trọng nhất, nhưng với tôi điều ấy hoàn toàn không quan trọng và cần thiết nữa. Tôi thấy vui và hạnh phúc với một chiếc ô tô tốt b́nh thường, một căn nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười, những tối vui với những người bạn thực sự, nh́n thấy con tôi ngoan, giỏi và hiếu thảo, nh́n thấy công ty ḿnh gây dựng bao nhiêu năm vượt qua nhiều khó khăn, phát triển khỏe mạnh, gần ngàn nhân viên, có những nhân viên làm việc cho tôi hơn 20 năm vẫn sống đầy đủ, hạnh phúc…”
VietBF©sưu tập