Khoảng 3h sáng ngày 13/11/1953, tổng đài của đội pḥng cháy chữa cháy thủ đô Copenhagen, Đan Mạch nhận được một cuộc điện thoại. Người lính cứu hỏa 22 tuổi tên là Erich đă tiếp nhận cuộc gọi: “Vâng, đây là đội pḥng cháy chữa cháy”. Đầu dây bên kia không có ai trả lời nhưng Erich nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.
Không lâu sau đó, một giọng nói gấp gáp vang lên: “Cứu với, cứu tôi với… Tôi không đứng dậy được, tôi đang bị chảy máu”.
“Đừng hoảng hốt, thưa bà”, Erich đáp lại, “Bà đang ở đâu, chúng tôi sẽ lập tức tới ngay?”
“Tôi không biết nữa”.
“Có phải bà đang ở nhà không?”
“Vâng, tôi nghĩ là tôi đang ở nhà”.
“Nhà bà ở đâu, đường nào vậy ạ?”
“Tôi không biết, đầu tôi choáng quá, tôi đang bị chảy máu”.
“Bà ít nhất cần nói cho tôi biết tên bà là ǵ?”
“Tôi không nhớ, tôi nghĩ là tôi bị đập vào đầu”.
“Xin đừng gác máy”. Erich vừa nói vừa nhấc chiếc điện thoại khác để gọi đến công ty, một người đàn ông lớn tuổi nghe máy.
“Xin hăy giúp tôi t́m ra người đang sử dụng số điện thoại này, bà ấy đang gọi đến đội pḥng cháy chữa cháy”.
“Không, tôi không thể, tôi chỉ là bảo vệ gác đêm thôi, tôi không biết những việc này. Hơn nữa hôm nay là thứ bảy nên cũng không có ai ở đây cả”.
Erich cúp máy và nghĩ ra một ư tưởng khác, anh hỏi người phụ nữ: “Làm cách nào mà bà có số điện thoại của đội pḥng cháy chữa cháy ạ?”
Người phụ nữ trả lời yếu ớt: “Số này đă được lưu trên điện thoại, lúc bị ngă tôi kéo điện thoại và nó đă gọi đến”.
Erich nói tiếp: “Vậy bà nh́n xem trên điện thoại có số điện thoại của nhà bà hay không?”
“Không có, không có dăy số nào khác, xin các anh hăy đến đây nhanh lên!”. Giọng người phụ nữ càng lúc càng yếu đi.
Erich vội vàng hỏi: “Xin bà hăy nói cho tôi biết bà có thể nh́n thấy vật ǵ?”
“Tôi… tôi nh́n thấy cửa sổ. Ngoài cửa sổ có đèn đường”
Lúc này, Erich đă có một chút manh mối: Nhà của người phụ nữ hướng ra đường cái, hơn nữa chắc chắn ở lầu không cao, v́ có thể nh́n thấy đèn đường.
“Cửa sổ như thế nào, có phải h́nh vuông không ạ?”
“Không, là h́nh chữ nhật”.
Căn cứ và h́nh dạng cửa sổ, Erich đoán người phụ nữ có thể đang sống ở một khu nhà cổ.
“Đèn nhà bà có bật không?” – Đây là câu hỏi cuối cùng của người lính cứu hỏa Erich.
“Vâng, có bật”.
Erich muốn hỏi thêm nhiều manh mối hơn nữa nhưng đầu bên kia đă không c̣n trả lời, điện thoại chưa bị cúp.
Erich biết rằng phải lập tức hành động. Nhưng chỉ dựa vào những manh mối đó, anh có thể làm ǵ đây? Anh gọi cho đội trưởng, tŕnh bày lại vụ việc.
Vị đội trưởng nghe xong liền nói: “Không có cách nào cả, không thể t́m được người phụ nữ này…”.
Erich nghe vậy nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc. Nhiệm vụ hàng đầu của người lính cứu hỏa là “Cứu người”, anh đă được dạy như thế.
Vào thời điểm này, Eric đă đưa ra một ư tưởng táo báo và không do dự bày tỏ suy nghĩ của ḿnh với thủ trưởng. Đội trưởng nghe xong giật ḿnh kinh ngạc: “Cậu làm như vậy th́ dân chúng lại nghĩ là đang nổ ra một cuộc chiến tranh hạt nhân đấy”.
“Tôi khẩn cầu ngài”, Erich nói, “Chúng ta phải mau chóng hành động, nếu bỏ qua cơ hội cứu người này, th́ hết thảy đều phí công vô ích”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó đội trưởng nói: “Được, chúng ta hăy làm như vậy, tôi chạy qua ngay”.
10 phút sau, 20 chiếc xe cứu hỏa hú c̣i báo động inh ỏi trong thành phố, mỗi xe một khu vực, chạy khắp các nẻo đường.
Tiếp theo, Erich cẩn thận lắng nghe đầu dây bên phía người phụ nữ, anh vẫn nghe thấy tiếng thở dốc của bà.
Sau đó, vị đội trưởng hỏi anh đă nghe thấy tiếng c̣i xe cứu hỏa chưa? “Tôi đă nghe thấy”, Erich trả lời.
Vị đội trưởng ra lệnh: “Xe số 2, tắt c̣i báo động”. Lần này Erich trả lời: “Tôi vẫn c̣n nghe thấy tiếng c̣i xe”.
Cho đến chiếc xe thứ 12, Erich hô lên: “Tôi không nghe thấy nữa rồi”.
“Xe số 12, mở c̣i báo động”.
“Tôi đă nghe thấy tiếng c̣i xe, nhưng càng chạy càng xa”.
“Xe số 12, quay đầu lại” – đội trưởng ra lệnh.
Ngay sau đó, Erich reo lên: “Đang tới gần rồi, âm thanh nghe ngày càng chói tai, chắc hẳn sắp tới con đường phía nhà người phụ nữ rồi”.
Vị đội trưởng hỏi: “Xe số 12, các bạn có nh́n thấy một cột đèn đường không?”
“Có hơn trăm đèn đường, mọi người đang ngó ra cửa sổ xem xảy ra chuyện ǵ”.
“Hăy dùng loa”, vị đội trưởng ra lệnh.
Erich nghe thấy tiếng loa: “Thưa quư ông quư bà, chúng tôi đang t́m kiếm một người phụ nữ đang trong t́nh trạng nguy kịch, chúng tôi chỉ biết bà ấy đang ở trong một căn nhà có đèn sáng, vậy nên mong các vị hăy tắt đèn nhà ḿnh đi”. Sau khi nghe hiệu lệnh, người dân lập tức tắt hết đèn.
Chỉ trong chốc lát, tất cả căn nhà đều tối, chỉ trừ một cửa sổ…Không lâu sau đó, Erich nghe thấy tiếng nhân viên cứu hỏa đi vào trong pḥng, một người nói qua bộ đàm: “Người phụ nữ này đă mất ư thức, nhưng mạch vẫn đập. Chúng tôi lập tức đưa bà ấy đến bệnh viện, tôi tin rằng sẽ cứu được bà ấy”.
Helen Thornda – đây là tên của người phụ nữ đă được cứu sống. Bà tỉnh lại và hồi phục trí nhớ của ḿnh vài tuần sau đó.
Sự kiên tŕ nỗ lực của người lính cứu hỏa trẻ tuổi Erich đă cứu sống được một sinh mạng. Sự việc này đă chứng minh một vấn đề: “Nếu bạn thực sự muốn làm một điều ǵ đó, bạn nhất định sẽ t́m ra cách. Ngược lại, nếu bạn muốn từ bỏ một điều ǵ đó, bạn sẽ t́m ra rất nhiều lư do để thuyết phục ḿnh. Làm hay không là do bạn lựa chọn!”
VietBF@sưu tập