Trên các mặt báo dày đặc lời xin lỗi của Trịnh Xuân Thanh với TBT Nguyễn Phú Trọng, lời xin được sang Đức chăm sóc vợ con c̣n Đinh La Thăng th́ xin được về ăn cái tết cuối cùng với gia đ́nh.
Tôi ngạc nhiên trước sự thiếu hiểu biết pháp luật của hai quan chức cao cấp này. Làm sao mà HĐXX hay nói chung là những người đồng chí của các ông có thể chấp nhận lời xin ấy được cho dù có muốn giúp đến đâu chăng nữa.
Lời cầu xin ấy quả là ngây thơ. Nhưng rồi sự ngây thơ chưa dừng lại ở đấy, Trịnh Xuân Thanh con nói: “Cháu muốn gửi lời xin lỗi bác Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, rất mong bác tha thứ cho cháu cũng như người con, người cháu trong gia đ́nh, tạo điều kiện để cháu được gặp bố mẹ, vợ con…”
Tại sao một quan chức cao cấp, đă kinh qua nhiều lớp huấn luyện chính trị, là một hạt giống đỏ của đảng, đă thấm nhuần tinh thần bất khuất của người cộng sản mà lại có thể phát biểu một câu như một em bé mẫu giáo thế nhỉ? Tôi quả thực là ngơ ngác không tin ở tai ḿnh khi nghe câu này.
Mà chốn công quyền, sao lại có cái kiểu xưng hô như người nhà thế được? Đây chính là điều mà xă hội Việt Nam cần thay đổi. Đă liên quan tới công việc th́ đừng có xưng hô như người nhà, như người trong ḍng họ. Điều này thể hiện văn hoá làng xă, văn hoá nâng đỡ, văn hoá xoa xuưt t́nh cảm xen vào công việc một cách không chuyên nghiệp, văn hoá huynh đệ, kẻ ban phát, người hưởng lộc rơi lộc văi của bề trên.
Nhưng rồi, tôi chợt hiểu ra rằng điều ấy không khó hiểu bởi Đinh La Thăng hay Trịnh Xuân Thanh đều là từ cái văn hoá ấy mà ra cho nên những ǵ họ nói chỉ là sản phẩm tất yếu mà thôi.
Mà tại sao lại xin lỗi ông TBT, tiền thất thoát là từ tiền thuế của dân cơ mà? Trong hàng ngh́n tỉ thất thoát ấy, có mấy đồng là của ông TBT? Ông TBT chỉ là người đứng đầu, phải chăng TXT xin lỗi riêng v́ nghĩ một ḿnh ông TBT có thể bất chấp luật pháp mà cho Thanh sang Đức chăm sóc vợ con?
Đâu rồi kiến thức từ những khoá huấn luyện lư luận chính trị, sự hiểu biết thông thường về pháp luật, logic đơn giản và góc nh́n tổng thể của sự việc? Điều này chứng tỏ Thăng và Thăng không hiểu cái hậu quả mà họ gây ra nghiêm trọng đến đâu.
Tôi viết và tự hỏi stt này có ích cho ai. Tôi nghĩ có ích cho những đồng chí của Thăng, của Thanh, những quan chức đang điều hành đất nước, những người mà mỗi chữ kí có thể sinh lợi hay gây hại cho ngân sách quốc gia hàng trăm, hàng ngh́n tỉ đồng.
Thăng và Thanh đều là những đồng chí ưu tú và là bài học đắt giá cho các vị. Ở đây tôi không thất vọng bởi tôi đă bao giờ hy vọng về về họ đâu, tôi cũng không quá ngạc nhiên trước hành xử của họ bởi tôi chưa bao giờ bị mờ mắt trước những lời tán dương của báo chí. Báo chí th́ biết ǵ lắm, được quẳng cho một ít thông tin th́ viết, tổng biên tập được ngồi với các đồng chí ấy mà cụng ly th́ quả là một hân hạnh lớn lao, không ca ngợi th́ sao?
Nhưng điều cần nói ở đây là tôi cảm thấy vô cùng buồn, buồn đến tuyệt vọng. Những cán bộ cao cấp, những đảng viên ưu tú, nắm những trọng trách vô cùng to lớn mà nhận thức về luật pháp, về hậu quả việc ḿnh làm và cả cái cách xưng hô ḱ cục ấy th́ quả là rất khó t́m từ để tả. Lănh đạo cao cấp mà thế, những đồng chí xuất sắc mà thế th́ những quan chức khác sẽ ra sao? Thể nào mà thỉnh thoảng một quan chức lại làm dậy sóng cộng đồng bằng một phát ngôn hết sức ngô nghê, như thể các đồng chí ấy vừa mới ngủ mấy chục năm, mới thức dậy vậy.
Thử hỏi quan chức mà như thế th́ đất nước này sẽ đi đâu về đâu? Tôi không biết, quả thật là không biết.
Những quan chức như Thăng như Thanh, thay v́ trao dồi kiến thức về điều hành kinh tế, thay v́ rèn luyện để thành lănh đạo có tâm, có tầm, giống như nhiều quan chức khác, họ chỉ bận rộn chăm sóc quan hệ, lấy ḷng anh Hai này, chị Ba kia và họ cứ tưởng con người của họ cũng đang lớn lên cùng với chức vị. Một sự ảo tưởng chết người, sự ảo tưởng làm thâm hụt hàng ngh́n tỉ của nhân dân.
Để đến giờ, khi đứng trước vành móng ngựa, họ bỗng vỡ oà trong tiếng khóc ngây thơ và ngô nghê như những đứa trẻ. Mà đúng họ là những đứa trẻ thật. Những đứa trẻ được nuông chiều, cầm trong tay hàng ngh́n tỉ tiền thuế của dân để chơi tṛ trẻ con mang tên Dự Án, Đầu Tư, Kinh Tế… Tuy nhiên, tiếc thay, những đứa trẻ này lại rất nhiều tuổi và trót được mặc những cái áo lộng lẫy quyền cao chức trọng. Chỉ có điều những tiếc khóc ngây thơ kia, những lời van vỉ sướt mướt kia lại không đồng bộ với những tấm áo họ đă từng được mặc. Bi kịch là ở chỗ đấy.
Tôi nghĩ những người đồng chí của họ chắc cũng buồn, cũng xấu hổ về những đồng chí ưu tú của ḿnh, nhưng nhân dân sẽ không chỉ buồn mà c̣n đau, rất đau, bởi chính họ là nạn nhân của tấn tṛ cười ra nước mắt này, bởi tương lai của họ, tương lai của đất nước sẽ c̣n rất mù mịt khi mà những đồng chí của Thăng, của Thanh, những người giống họ về tư duy, về nhân cách c̣n đang rất nhiều, rất đông.
Tác giả: Chau Doan