Về già muốn ở cùng con nhưng người cha Trung Quốc vội "quay xe" sau khi đến thăm 1 người bạn.
*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Lư Ḥa B́nh, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc).
Tên tôi là Lư Ḥa B́nh, năm nay 68 tuổi, là một bác sĩ quân y đă về hưu. Vợ mất sớm, 2 người con trai nay đă khôn lớn và thành đạt nên tôi cũng an ḷng. Vốn là một người rất thích cảnh gia đ́nh sum vầy, quây quần bên nhau nên tôi từng có mong muốn về già sẽ được sống cùng với con cái. Tuy nhiên khi về hưu, tôi đă thay đổi suy nghĩ của ḿnh sau một lần tới nhà thăm nhà một người bạn cũ.
Bài học từ câu chuyện của người bạn
Bạn tôi là Lưu Nghị, có 3 người con nhưng lại chọn sống một ḿnh khi về già. Khoảng thời gian ấy, sức khỏe bạn tôi không được tốt, hay đau ốm triền miên nên tôi thường ghé qua thăm nom và bầu bạn. Những lần tới chơi, tôi đều ở lại với Lưu Nghị cả buổi, hai người ngồi hàn huyên tâm sự chuyện cũ.
Lúc đó, tôi thường xuyên thấy con trai và con dâu của bạn tôi tới thăm, giúp ông ấy dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn rồi nán lại nói chuyện một hồi lâu mới về. Mấy đứa cháu của Lưu Nghị sau giờ học cũng đều được bố mẹ chở đến chơi với ông, chúng nói chuyện rất rôm rả và vui vẻ.
Thấy vậy, tôi rất ngạc nhiên và quyết định nói ra thắc mắc trong ḷng với người bạn. Tôi hỏi Lưu Nghị tại sao tuổi già lại chọn sống một ḿnh mà không dọn về ở cùng với con cháu để tiện đường chăm sóc, đỡ mất công đi lại. Bạn tôi cười rồi bảo: “v́ tôi muốn cho các con được tự do” nên mới quyết định ở riêng như vậy.
Thấy tôi ngẩn người ra, Lưu Nghị giải thích: “Con cháu không phải là nơi để tôi mong ngóng sự trợ giúp. Ngày trước, khi các con đến tuổi trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định và muốn lập gia đ́nh, vợ chồng tôi đều khuyên các con nên dọn ra ở riêng cho thoải mái, dù nhà tôi chẳng thiếu ǵ pḥng cho các con ở. Nguyên nhân thực ra là v́ tôi muốn chúng có cuộc sống của riêng ḿnh.
Tuổi già cần người chăm sóc thật đấy, nhưng tôi không muốn điều đó là áp lực hay gánh nặng lên cuộc sống của các con. Người trẻ ngày nay rất bận rộn với công việc, học tập. Chúng có quá nhiều việc khác nhau cần giải quyết. Đôi lúc chính các con c̣n không có thời gian chăm lo cho bản thân ḿnh th́ sao có thể đ̣i hỏi chúng phải chăm sóc cả cha mẹ nữa.
Tôi sống một ḿnh nhưng cũng có thuê người giúp việc. Cuộc sống v́ thế nên chẳng có ǵ vất vả. Con cái của tôi ở gần, cũng hiểu chuyện và hiếu thảo, cứ có thời gian rảnh sẽ đến thăm.
Bản thân tôi về già cũng tự t́m cho ḿnh những niềm vui riêng như xem TV, gặp gỡ bạn bè, sinh hoạt câu lạc bộ người cao tuổi… nên dù sống một ḿnh nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy lạc lơng hay cô đơn. Gia đ́nh tôi không ở cùng nhau nhưng vẫn rất vui vẻ và hạnh phúc.”
Nghe những lời mà Lưu Nghị nói, trong tôi dường như vỡ lẽ ra nhiều chuyện. Quả thực, dù không ở cùng con cháu nhưng người bạn già của tôi vẫn sống rất tốt. Hơn nữa, con cái của ông ấy vẫn có sự riêng tư, chính v́ vậy mà t́nh cảm gia đ́nh cũng gắn kết, ít khi xảy ra những mâu thuẫn giữa các thế hệ.
Sau hôm ấy, tôi cũng thấy bản thân ḿnh bấy lâu nay đă quá ích kỷ, chỉ biết đến mong muốn của bản thân mà chưa hề nghĩ đến cảm nhận của con cái. Tôi thường hay áp đặt suy nghĩ của ḿnh lên các con, hay bắt chúng phải chọn giữa chuyển về nhà sống hoặc tôi sẽ đến ở cùng để gia đ́nh được gần gũi.
Ngoài ra, đôi lúc tôi c̣n xen vào chuyện gia đ́nh của con cái. Ấy vậy mà tôi chưa bao giờ tự hỏi liệu các con có cảm thấy thoải mái khi ở với ḿnh hay thấy tôi cư xử vậy hay không.
Thực ra, các con của tôi rất hiếu thảo, thế nhưng những lần về thăm, v́ chuyện này mà giữa bố con cũng thường xảy ra những lúc căng thẳng, bất đồng quan điểm sống. Có lẽ, cách sống như ông bạn Lưu Nghị sẽ khiến cho những mối bất ḥa giữa bố con tôi được hóa giải.
Sống khác
Cũng kể từ đó, tôi cư xử thoải mái hơn với những lần con cháu về thăm nhà. Cũng không c̣n đề cập đến việc muốn các con dọn về ở với ḿnh. Thấy thái độ của tôi thay đổi 180 độ, hai đứa con trai cũng có phần lo lắng, tưởng tôi giận dỗi chúng chuyện ǵ nên lại càng quan tâm hơn.
Có lần tôi bị ốm, con trai cả sốt sắng lái cả Rolls Royce đưa tôi đi khám cho yên tâm. Hai cô con dâu cũng lo cho tôi chu toàn mọi thứ, tôi chẳng thiếu thốn điều ǵ. Họp gia đ́nh, các con cũng bàn nhau chuyện “rước” tôi qua nhà sống để tiện bề chăm sóc, pḥng khi tuổi cao sức yếu, trái gió trở trời. Nhưng lần này, tôi gạt đi và nói muốn sống một ḿnh cho thoải mái. Nghe vậy, các con rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng tôn trọng quyết định của tôi.
Giờ đây, tôi lấy việc chăm cây cảnh, nuôi cá, đọc tin tức, sinh hoạt CLB người cao tuổi ở phường... làm thú vui mỗi ngày. Tôi thấy ḿnh không đến mức phải có con bên cạnh cho đỡ buồn, cũng không quan tâm quá mức đến chuyện riêng của gia đ́nh các con nữa. Với lối sống mới, tuổi già của tôi trôi qua rất vui vẻ và khỏe mạnh.
Cuộc sống của các con cũng thoải mái hơn. Chúng không bị gánh nặng chăm cha già đè nặng lên vai, ai tiện lúc nào th́ đến thăm tôi lúc ấy. Quả thực chỉ cần các con yêu thương ḿnh, th́ dù ở gần hay xa, chúng vẫn sẽ quan tâm, chăm sóc mà gia đ́nh vẫn ḥa thuận.
Tôi cảm thấy vui mừng v́ ḿnh đă thay đổi đúng lúc và tự tin rằng tôi vẫn có thể tự lo cho bản thân mà chưa cần phụ thuộc vào con cái. Sau này, khi không c̣n đủ minh mẫn nữa, cuộc sống của tôi sẽ nhờ con cái lo liệu.
C̣n bây giờ nhân lúc vẫn c̣n khỏe mạnh, tôi muốn để các con được sống thoải mái. Lúc trẻ, tôi ao ước có được sự tự do, thế nên giờ tôi cũng muốn cho con được tự do tận hưởng cuộc sống của chính ḿnh. Giờ đây, tôi mới thực sự thấm thía câu nói: "Càng nắm chặt th́ càng được ít, c̣n khum ḷng bàn tay th́ sẽ giữ được nhiều".
VietBF@ Sưu tập