Sáng nay vừa mở cửa th́ một khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn nheo tḥ vào:
-Cô bán cho tui chai dầu xoa bóp với, cái chưn nay nhức quá đi không nổi.
-Đây d́ ! 35 ngàn.Sao d́ không nhờ ai mua hộ? Chân đang đau mà?
-Có ai đâu mà nhờ cô ơi, với lại tiện đi bán nên ghé mua luôn.
-D́ bán ǵ?
-Tui bán cơm rượu, ăn dùm tui một chén đi cô cho tui d́a sớm chút,
-Vậy cho con một chén .
Tôi đưa tiền ,bà rời đi vừa lúc một chị trung niên bước vào, chị nh́n theo bà vừa bỉu môi :
-Già rồi không nên nết ! Gần 80 rồi chứ ít ha? chồng chết th́ ở dzây với con cháu,đàng này đi lấy thằng thợ hồ nhỏ hơn cả con giáp để nuôi nó.
-Sao chị biết?
-Sao không biết? Bả ở xóm trên, tui ở xóm dưới, người ta đồn rần rần lên đó mà nghe người ta kể đầy.
Chị đi rồi tôi c̣n tự hỏi: Chị nói cũng đúng nhưng biết có phải là thật không? Điều ǵ khiến bà lăo gần 80 c̣n muốn có chồng? Chi khổ vậy trời.
Chiều này có việc cần trao đổi với chị chủ quầy nên tôi ghé chị .Lúc vừa ôm cua để quẹo vào nhà chị, tôi lại gặp bà khi sáng mua chai dầu xoa bóp, thấy tôi bà reo lên:
-Cô đi đâu vậy cô? Rảnh hôn ghé tui uống miếng nước.
Tôi gật đầu cười rồi dắt xe vào sân, thấp thoáng có bóng người đàn ông sau nhà,, ông đang phát bụi cỏ, thấy tôi ông ngừng tay gật đầu chào rồi lủi vào nhà.
Tôi ṭ ṃ:
-Ông ấy là...
-Ông nhà tui đó cô, Lúc chưa gặp tui ông ấy làm thợ hồ mướn nhà cũng gần đây, có vợ 1 con, sau đi làm bị té giàn sụp xương sống nằm bất động cả tháng trời, vợ thấy vậy dẫn con đi mất .Ông ở một ḿnh không ai cơm nước, không có tiền trả tiền nhà trọ nợ người ta mấy tháng trời ,tui thấy vậy kêu ổng về ở với tui, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, tui coi như ḿnh làm phước vậy mà? Lâu dần phát sinh t́nh cảm, ổng nói ổng thương tui, thương v́ cái nghĩa cái t́nh, có đốt đuốc đi t́m thế gian này không có người thứ hai, vậy là tui xiêu ḷng cô à !
- Con d́ có phản ứng ǵ không?
-Sao không? tụi nó chửi tui không ra ǵ, nói tui già rồi c̣n ham hố! Nhưng tui nói cô nghe tui bịnh không đứa nào mua cho tui viên thuốc, không một lời hỏi han, thỉnh thoảng về c̣n mươn tiền tui ,mượn nhưng không bao giờ trả ,c̣n nói trả làm chi để tui có tiền mà nuôi trai, nhục lắm cô ạ !
Bà rơm rớm nước mắt, kể tiếp:
-Có lẽ kiếp trước tui mắc nợ ông này nên kiếp này tui gặp ổng để trả, tự nhiên tui thấy thương.Những lúc đi bán về, ổng bóp chưn, bóp cẳng cho tui, lúc tui bịnh c̣n biết cắt nồi xông cho tui giải cảm, ổng đ̣i đi làm bảo vệ nhưng tui không cho, tui quen với viêc về nhà có cơm ăn, nhà cửa sach sẽ ,tươm tất, ốm đau có người quan tâm chăm sóc, ai nói ǵ th́ nói cô biết đó, ở sao cho vừa ḷng người, họ nói nhưng họ đâu có nuôi tui ngày nào? cũng cơm tui tui ăn, nhà tui tui ở , việc tui tui làm miễn không ảnh hưởng đến ai. Tui nói với ổng chừng nào tui hết đi bán nổi th́ tui ở nhà cho ông nuôi, vậy thôi.
Tôi gật đầu ,
-Phải rồi d́ !Những ǵ đem lại hạnh phúc ,niềm vui cho ḿnh th́ ḿnh làm, huống chi con của d́ nó có lo cho d́ đâu? D́ cũng cần một người ở bên ḿnh lúc trái gió trở trời, hay ốm đau bệnh tật , th́ d́ cũng cần một mảnh ghép cho cuộc sống này.
Tôi chào bà ra về ,quên phức việc đến nhà chị chủ quầy, may mà nhớ ra, ṿng xe lại thôi! Vừa đi tôi vừa tủm tỉm cười một ḿnh: nhiều chuyện !
VietBF@sưu tập
|
|