Dân ta hay thắc mắc, tại sao các quan của ta chẳng thấy từ chức, càng to càng ngồi cho đến cụt chân ghế vẫn chưa thôi - đi không nổi, chân tay run lẩy bẩy, nói lắp ba lắp bắp, nói toàn những điều ngớ ngẩn mà vẫn hai ba nhiệm kỳ chễm chệ? Cứ như mặc định đă vào BCT, có chân trong “tứ trụ” là “ngồi lê ngồi la” thối cá đít chẳng thèm đứng dậy, cống hiến suốt đời mới khiếp.
Ở các nước, các quan chức, nguyên thủ quốc gia thay đổi xoành xoạch, ngồi chưa nóng chỗ đă bị đẩy đi - Không làm được th́ để cho người khác làm, làm người phải có ḷng tự trọng, có liêm sỉ đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai muốn giữ ghế, muốn ngồi ṃn đũng quần cũng không được, bỏ phiếu tín nhiệm thấp, luật nó bê ném ông ra ngoài đường.
Nhưng có một điều rất quan trọng mà các nguyên thủ, các quan chức của họ “không tham quyền cố vị” v́ trước khi tham gia chính trị họ đều là những người có công ăn việc làm, có nghề nghiệp chuyên môn - Hầu hết đều là những người thành đạt trong mọi lĩnh vực của xă hội: Doanh nhân, kỹ sư, bác sỹ, nhà khoa học, các nghệ sĩ, luật sư, nhà kinh tế… không làm quan th́ làm nghề vẫn tỷ phú, vẫn thành công, thành đạt.
Họ tham gia chính trị v́ sự đam mê, thích đương đầu với thử thách, và không ít trong số họ muốn cống hiến cho đất nước, cho nhân dân- Họ tham quyền cố vị làm ǵ, có tham th́ chỉ tham một tư danh, c̣n tham tiền hăy liệu hồn không “có cửa”.
C̣n ta th́ thật là buồn và thê thảm. Các quan chức, các nguyên thủ của ta xuất thân nghèo hèn, dốt nát muốn vươn lên phải dùng mánh khoé, lưu manh thăng tiến bằng con đường chính trị - Làm kinh tế, làm khoa học chân chính nuôi mồm chẳng xong.
Trưởng thành từ anh cán bộ đoàn đi phát bao cao su, thuốc tránh thai, nhặt rác ven hồ… biết nhẫn nhục, biết “bưng bê kê đệm”, kiếm cái bằng cử nhân thêm cái bằng lư luận chính trị, cứ đến hẹn lại lên, từ cấp xă phường lên đến Trung ương, Bộ chính trị chẳng mấy chốc.
Mỗi một bậc thang danh vọng, quyền lại đi đôi với tiền.
Tiền cứ tự nhiên chảy đến, tiền càng nhiều càng tham và càng ác, cánh hầu cũng lắm, thù địch cũng nhiều… cho nên phải thanh toán, thanh trừng lẫn nhau, lên cao mới cảm thấy an toàn, sống chết cũng phải leo thật cao, chui thật sâu - rời ghế, rời chiến trường sớm ngày nào là bọn kia nó làm thịt.
Thằng no rồi, to béo kềnh càng muốn rời ghế, muốn trở thành người tử tế, lương thiện cũng không được, nhấc đít lên là nó d́m cả họ, cả đệ tử chiến hữu. Chưa lập được hậu duệ, người kế vị, đệ tử kế nghiệp phải cố ngồi cho đến thối thịt.
Thằng chưa đầy bụng, sống chết phải giữ ghế và nhao lên phía trước, không thể lùi được, chỉ c̣n cách duy nhất đạp lên đầu thằng khác, dứt khoát không để nó đạp lên đầu ḿnh- vốn bỏ ra thu hồi chưa đủ không thể dừng lại. Đứt gánh giữa đường nó tống vào ḷ, may mắn thoát được th́ cũng thân tàn ma dại.
Bằng cấp, nghề nghiệp không có, vứt ra thị trường làm quét rác, xe ôm không xong, cái văn bằng lư luận cao cấp, tiến sỹ lịch sử đảng giơ ra dọa ai bây giờ, làm được ǵ khi chỉ quen “chém gió, nói láo, nói phét”.
Cho nên đừng ai thắc mắc tại sao bên Mỹ, bên Tây, bên Nhật các quan chức, các nguyên thủ quốc gia người ta từ chức nhẹ như lông hồng, c̣n ta sao không như vậy.
“Ơ rê ca”! Đă hiểu ra chưa?
Chẳng đâu như ở ta kẻ luôn dạy dỗ, sỉ nhục cấp dưới là vô liêm sỉ không biết nhục, không biết từ chức lại chính là kẻ vô liêm sỉ, tham quyền cố vị ôm chiếc ghế lâu nhất.