Giờ tôi chỉ biết khóc và chưa dám kể chuyện "động trời" này với ai. Tối rất đau khổ và bứt dứt.
Tôi với bạn trai yêu nhau đến nay cũng được 3 năm, từ khi chúng tôi c̣n ngồi trên ghế nhà trường. Lớn lên ở vùng quê nghèo khó, cả hai chúng tôi đều cố gắng, nỗ lực học hành đỗ đại học và có được công việc ổn định sau này.
Sau khi ra trường, có công việc ổn định, tôi và anh quyết định về sống chung để tiết kiệm chi phí thuê nhà và tích góp để lo cho cuộc sống hôn nhân sau này.
Tới thời gian gần đây, bạn trai ngỏ ư với tôi rằng anh ấy muốn có con.
Dù ǵ chuyện cưới xin cũng sắp diễn ra, anh mong có tin vui càng sớm càng tốt. Nhưng tôi lại trái với suy nghĩ của anh, tôi nói với anh phải phát triển sự nghiệp, ổn định kinh tế, tới khi tiền bạc không c̣n là vấn đề quá lo lắng nữa.
Lúc đó, nếu có con, mới có thể chăm lo tốt được cho con. Sau nhiều ngày suy nghĩ, bạn trai cũng mềm ḷng mà đồng ư. Cuộc sống tưởng như vậy là êm ấm, hạnh phúc nhưng đúng là không có ǵ hoàn hảo cả.
Cách ngày cưới 10 ngày, tôi t́nh cờ phát hiện anh liên lạc với một người phụ nữ là đồng nghiệp cùng công ty anh. Thấy tin nhắn nhảy liên tục, lại gọi điện tới mấy lần nên tôi không khỏi ṭ ṃ.
Nghĩ thế nào, tôi quyết định mở điện thoại của anh ra xem và những ǵ tôi nh́n thấy được đă khiến tôi thực sự suy sụp. Cô ấy đang mang bầu hai tháng với bạn trai của tôi.
Tuy nhiên, điều đó chưa sốc bằng việc cô ấy nói nếu bạn trai tôi không đồng ư về với mẹ con cô ấy, buộc cô ấy phải tới hôn lễ của chúng tôi để thông báo. Đọc xong những ḍng tin nhắn này, tôi sốc nặng và không dám tin đây là sự thật.
Tôi t́m đến bạn trai mà tra hỏi, cuối cùng anh quỳ xuống van xin tôi tha lỗi.
Trong chuyến du lịch cùng công ty anh đă lỡ uống say, anh đă đi quá giới hạn trong vô thức. Giờ anh không biết có phải cái thai là của anh không, mà nữ đồng nghiệp kia đang đ̣i anh chịu trách nhiệm.
Tôi nghe xong mà choáng váng. Về phía anh, anh bảo nhất quyết muốn bỏ cái thai kia đi. Đồng thời quyết định vẫn tổ chức đám cưới với tôi như b́nh thường.
Ngày cưới th́ đang đến gần, tôi rất đau khổ, bứt rứt. Tôi chỉ biết khóc và chưa dám kể chuyện "động trời" này với ai.
T́nh yêu 10 năm của chúng tôi không thể dễ dàng từ bỏ như thế được. Nhưng tôi cũng không nỡ tàn nhẫn bảo người khác phá thai. Tôi không đủ dũng cảm để đón nhận một tương lai nặng nề như thế, tôi phải làm sao đây?
VietBF@ sưu tập
|