Với nhiều người, TV là thiết bị giải trí đơn thuần. Nhưng ở nơi đây, xem TV giống như trò giải trí nguy hiểm vì chúng có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.
Trò giải trí nguy hiểm
Liên Xô ngày xưa từng là một trong những nhà sản xuất TV lớn nhất thế giới, sản xuất hàng triệu sản phẩm với vô số mẫu mã khác nhau. Tuy nhiên, nhiều trong số đó có một khuyết điểm khá đáng lo ngại: Chúng có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Bạn không nghe nhầm. Với nhiều người, TV là thiết bị giải trí mọi nhà và tất nhiên chúng luôn được xem là an toàn bởi cơ chế hoạt động chỉ là thu và truyền dẫn tín hiệu chứ không phải nung nóng thứ gì đó bằng gas, nhiệt như bếp hay lò nướng.
Thế nhưng, xem TV ở Liên Xô hóa ra từng là một thú vui nguy hiểm.
Được thiết kế vào năm 1936, B-2 là chiếc TV đầu tiên của Liên Xô được đưa vào sản xuất hàng loạt. Với vẻ ngoài như chiếc hộp gỗ có cửa sổ nhỏ, chiếc TV này chỉ có kích cỡ màn hình khoảng 3x4 cm.
Công nghệ kỳ diệu này được thiết kế bởi một kỹ sư tên là Anton Breitbant. B-2 là chiếc TV cơ học dựa trên đĩa của nhà phát minh người Đức Paul Nipkow.
Thiết kế rất đơn giản: hãy tưởng tượng một chiếc đĩa có một số lỗ có đường kính bằng nhau, phía sau có một nguồn sáng. Khi đĩa quay nhanh, chúng ta sẽ thấy các sọc sáng và nếu điều chỉnh độ sáng của đèn, chúng ta sẽ nhận được một số tín hiệu nhất định mà mắt sẽ cảm nhận là hình ảnh động.
Hình ảnh được tạo thành chỉ từ 30 dòng và để cải thiện chất lượng, bạn sẽ cần một chiếc đĩa có đường kính vài mét, điều này là không thể về mặt kỹ thuật. Ngoài ra, B-2 phải được kết nối với một máy thu radio vì không tự phát ra âm thanh.
Chỉ trong vài năm, Liên Xô đã sản xuất được 3.000 chiếc TV B-2. Chúng có giá 235 rúp - xấp xỉ mức lương hàng tháng của một công nhân.
Tuy nhiên, do những khó khăn trong sản xuất, vào năm 1940, tivi cơ đã được thay thế bằng tivi điện tử. TV có ống tia âm cực xuất hiện. Chúng có thể truyền hình ảnh với tần số lên tới 400 dòng.
Liên Xô bắt đầu phát sóng thường xuyên từ trung tâm truyền hình vào năm 1934 và vào thời điểm đó, những chiếc TV nối tiếp đầu tiên đã được sản xuất tại một nhà máy ở Leningrad.
Những chiếc TV thời ấy vẫn còn thô sơ. Việc sử dụng TV phiên bản TK-1 từng là một thách thức lớn. Bạn phải xoay 14 nút để định cấu hình tín hiệu video. Một số tạp chí của Liên Xô thậm chí còn dạy mọi người cách tự lắp ráp tivi từ đầu.
Xem TV có nguy cơ phát nổ
KVN-49 là chiếc TV được phổ biến nhất ở Liên Xô. Hơn 2,5 triệu chiếc đã được sản xuất từ năm 1949 đến năm 1960. Tuy nhiên, "Máy truyền hình Nhân dân", tên gọi KVN-49, thường bị hỏng.
Truyền hình vào những năm 1950 là một điều vô cùng mới lạ đối với người dân Liên Xô, không giống như ngày nay. Họ đã xem hầu hết mọi thứ được phát sóng, bao gồm cả phần giới thiệu ở cuối phim. Sau khi xem phim, tin tức hoặc phim tài liệu, luôn có các cuộc thảo luận sôi nổi diễn ra.
Truyền hình màu đến Liên Xô vào cuối những năm 1960. Mọi người có cơ hội xem các chương trình màu trên TV Rubin-401, Raduga-403 và Record-101.
Trong số này, Rubin-714 từng là chiếc TV gần như phải có ở hầu hết các gia đình Liên Xô. Nó thậm chí còn được xuất khẩu sang các nước khác.
Theo RBTH, đáng buồn thay, những chiếc TV của Liên Xô thực sự rất nguy hiểm vì một số được chế tạo từ các thành phần chất nổ. Chỉ một sự cố chập điện nhỏ có thể gây ra hỏa hoạn bất cứ lúc nào.
Tờ Komsomolskaya Pravda cho biết số vụ cháy do tivi màu bị lỗi phát nổ lên tới 5.490 vụ vào năm 1985, và một số vụ cháy đã gây tử vong.
"Số liệu thống kê cho thấy rằng mỗi năm tivi màu càng trở nên nguy hiểm hơn. Năm 1980, tổng cộng 2,26 triệu bộ được sản xuất và có 2.126 vụ cháy được báo cáo. Năm năm sau, số vụ cháy do tivi gây ra lên tới 5.490 trên tổng số 4,2 triệu chiếc được sản xuất. Người dân thiệt mạng và các tòa nhà bị thiêu rụi", tờ báo viết.
Trong số này, mẫu có khả năng phát nổ cao nhất chính là Rubin-714. Các nhà sản xuất đã đổ lỗi cho vấn đề là do các vật liệu trên TV có chất lượng kém.
VietBF@ Sưu tập