Tôi có cô bạn thân là hàng xóm cạnh nhà, chúng tôi cùng chơi với nhau từ thời "tḥ ḷ mũi xanh", nó hay mặc quần đùi may ô, quần áo cũ của các anh trên nó, trông rộng thùng th́nh buồn cười lắm. May tôi là con gái đầu ḷng của mẹ nên không phải mặc thừa mà toàn được diện váy áo mới. Chính v́ thế mà nó rất ngưỡng mộ tôi.Hàng ngày chơi đùa bên nhau, lúc vào vỡ ḷng lại học cùng bàn chung lớp, nên đi học, về học cứ rủ rê nhau nắm tay tung tăng vui vẻ lắm.
Ngày xưa trước khi vào lớp một phải học vỡ ḷng dân lập. Khi biết đọc biết viết, biết các chữ số và làm tính cộng trừ trong phạm vi 20, th́ mới được vào lớp một công lập. Sau đó học lên cấp hai, cấp ba, là 10 năm , cộng thêm lớp vỡ ḷng là 11 năm học ! Bạn tôi hơn tôi một tuổi, nhà đông anh em nên học hết cấp hai là hết lớp 7 th́ bạn phải nghỉ học, đi học nghề 3 tháng xong ra đi làm công nhân.
Tôi được học lên cấp ba, rồi vào cao đẳng học 3 năm nữa. Vậy là bạn tôi ra đi làm trước tôi 6 năm. Nhưng hai đứa là hàng xóm nên vẫn rất thân nhau. Bạn vào đời sớm nên cũng có nhiều chuyện t́nh cảm mới mẻ, đem kể tôi nghe thích lắm, ḿnh càng thân thiết bạn hơn !
Chuyện t́nh của bạn sâu đậm và dài lâu nhất là với anh bộ đội người tỉnh khác, là bạn cùng quân ngũ với anh ruột của bạn tôi. Sau khi nhập ngũ, trước khi đi B, các anh được ghé thăm nhà. Hai anh cùng về nghỉ ngơi nhà bạn một vài ngày. Anh bộ đội ấy là anh em kết nghĩa với anh trai bạn, nên cha mẹ bạn coi anh như con cái trong nhà. Bạn lúc ấy tuổi mới mười sáu mười bảy, đang tuổi dậy th́ phổng phao xinh đẹp, chắc lọt mắt anh nên anh ở chơi nhà bạn một hai ngày rồi mới về quê anh là thành phố Cảng.
Hai người đă có cảm t́nh với nhau ngay từ cái nh́n đầu tiên, nên khi anh đi rồi bạn tôi ngẩn ngơ lơ đăng rất lạ, tôi tinh ư tra hỏi bạn vài câu là bạn thật thà bộc bạch hết tâm can cho tôi nghe.
Khi nhận được lá thư đầu tiên của anh, bạn vội chạy sang khoe với tôi. Hai đứa chụm đầu thích thú cùng đọc, cảm xúc vui vẻ phấn chấn và hạnh phúc lắm ! Thư anh bay bổng, lời nói bóng gió tế nhị xa xôi mà người thật thà chất phác như bạn cũng có thể hiểu được phần nào. Nhưng để viết trả lời anh th́ bạn không đủ tự tin, nên nhờ tôi cố vấn và chắp bút hộ đôi ḍng. Thế là tôi trở thành kẻ "viết thư t́nh thuê" cho cô bạn gái thân thiết ấy mấy năm cơ đấy ! (Ngày trước hay có cái vụ này lắm các bạn ạ ! Nên bạn nào đă từng đọc những lá thư mùi mẫn gửi cho ḿnh th́ phải cẩn thận đấy ! Về đe đối phương xem có nhờ ai viết thư hay chép thư ở đâu không nhé ! Hihi...) Thế nên tôi được chứng kiến t́nh yêu của bạn tôi và anh bộ đội qua những lá thư t́nh. Chính những lá thư đi từ lại nó cũng hấp dẫn tôi không kém ǵ bạn (vui sướng hồi hộp lắm, cứ như ḿnh đang được yêu ấy cơ !) Mỗi lúc viết thư hộ bạn th́ bạn ư ngồi bên cạnh. Tôi hỏi bạn định nói ǵ ? Ư tứ bạn thế nào ? Để ḿnh phác ra lá thư đưa bạn chép lại, có khi thêm vài vần thơ động viên anh nơi chiến trường đạn bom ác liệt ... Lá thư nào bạn cũng ướp vài cánh hoa hồng vào và gửi tới anh đang ở nơi chiến trường bom rơi đạn nổ, cái sống cái chết cận kề...
Những lá thư t́nh đầy ắp t́nh thương nỗi nhớ, khắc khoải lo lắng đợi chờ trong chiến tranh, đă đi vào ḷng người nơi xa làm anh mừng vui lắm lắm, và chắc anh cũng yêu bạn tôi thật nhiều nhiều...Mấy năm trời yêu nhau qua thư từ. Có khi hàng năm trời đứt quăng không tin tức ǵ của anh, bạn tôi buồn lo sợ rất nhiều . May có người anh trai của bạn cùng đơn vị nên vẫn biết anh vẫn b́nh an. Họ mới gặp gỡ nhau được một lần thôi mà t́nh yêu hai người sâu đậm lắm rồi.
...Sau này bạn không nhờ tôi viết thư hộ nữa và cũng không cho tôi xem thư anh gửi về, chắc hai người họ đă có những điều bí mật riêng tư không ai được biết. Họ đă hẹn ước với nhau sao đó rồi chăng ?
Lâu lâu tôi lại hỏi thăm bạn dạo này có nhận được tin của anh không ? Bạn mỉm cười đỏ hồng môi má, mắt ánh lên hạnh phúc tràn trề và gật đầu khe khẽ...Mối t́nh qua những cánh thư của bạn tôi với anh bộ đội trải qua được 6 năm tṛn, từ khi bạn mới 16-17 tuổi thật là đẹp đẽ thơ mộng đắm say.
Ngày giải phóng Miền nam anh khoác balo từ chuyến tàu ở ga Hàng cỏ đi bộ về thăm nhà bạn tôi đầu tiên. Sáng hôm sau mới ra tàu về quê anh!
Nhà bạn đối diện bên đường nên tôi cũng biết và chạy sang chơi.Thấy bạn tíu tít, anh tươi cười là biết hai người đă thân thương nhau lắm rồi, ḷng ḿnh cũng vui mừng với bạn quá ! Anh rắn rỏi khoẻ mạnh, người tầm thước dáng vẻ thư sinh.
Bạn tôi gái Hà thành dịu hiền, chân phương giản dị, thân t́nh...Tối đó lần đầu hai người họ dạo bước bên nhau trên đường Thanh niên, nơi các cặp trai gái Hà Nội yêu nhau ai cũng từng phải đến ! Anh nắm tay bạn vụng về tỏ t́nh và cầu hôn bạn, muốn đón bạn về làm dâu đất Cảng một ngày gần đây nhất, v́ anh nghĩ t́nh yêu của hai người đă chín muồi.
Bạn tôi lành hiền chân thật . Bạn là cô gái ngoan ngoăn trong gia đ́nh nền nếp, mọi việc hệ trọng không dám tự quyết định.Việc anh muốn hỏi cưới bạn về làm dâu ở thành phố khác, bạn phải xin ư kiến cha mẹ đă, nên chưa dám trả lời anh ngay .Thời bao cấp có cái hộ khẩu ở các thành phố lớn rất có giá trị, giải quyết được công ăn việc làm, tem phiếu cung cấp nhu yếu phẩm, học hành, chữa bệnh ...nên việc nhập hộ khẩu vào các thành phố lớn vô cùng khó khăn. Mà không có hộ khẩu là không xin được việc làm nhà nước, đồng nghĩa với thất nghiệp. Về nhà chồng mà thất nghiệp th́ mất giá trị lắm. ( Những người không làm nhà nước, ở nhà làm nghề tự do, hoặc buôn bán, "phe phẩy" bị coi thường và cuộc sống rất bấp bênh ). Thế nên việc lấy chồng tỉnh khác, phải cắt hộ khẩu Hà nội và xin việc lại ở quê chồng, việc lớn thế bạn phải hỏi ư kiến cha mẹ mới dám trả lời anh !
Cha bạn cũng phân tích mọi việc khó khăn như thế. C̣n thương con gái đi lấy chồng xa, lúc khó khăn không có cha mẹ anh em ở gần giúp đỡ. Nhỡ có "xô đĩa xô bát" , mâu thuẫn với nhà chồng, nửa đêm nửa hôm họ đánh đuổi th́ biết ôm con đi đâu, khổ lắm con ạ . (Xe cộ giao thông ngày xưa khó khăn, đi xa hàng trăm cây số phải mất ngày trời chầu trực lấy vé chen lấn xô đẩy, mất cắp ..mà bạn tôi chưa một lần phải xa gia đ́nh và đi xa Hà nội. Ngoài những ngày sơ tán về quê với cả gia đ́nh)
Bạn tôi nghe lời cha phân tích. Lo lắng cho tương lai nên đă từ bỏ mối t́nh đầu đẹp đẽ thủy chung qua bao năm chiến tranh với anh bộ đội ấy ...
Bạn cũng hỏi ư kiến của tôi và hơi có chút lo sợ mơ hồ về những lá thư t́nh mà tôi chắp bút cho bạn thời gian đầu, sợ anh biết th́ sẽ cho là bạn lừa dối anh ! Nhưng tôi cũng phân tích là những lá thư đó chỉ giúp bạn những lúc ban đầu khó nói, hoặc câu chữ nó có tế nhị hơn thôi, chứ c̣n ư chính vẫn là t́nh cảm thật của bạn đấy chứ !
Bạn nhút nhát hiền lành, thật thà chất phát... nên cứ sợ nọ sợ kia mà chẳng dám quyết định hạnh phúc của ḿnh ...Tôi th́ chưa có kinh nghiệm t́nh trường, lại ít tuổi hơn bạn nên chẳng dám khuyên, chỉ nói quan điểm của ḿnh là quyết bảo vệ t́nh yêu đến cùng .Tôi khuyên bạn nên t́m hiểu anh thêm thời gian nữa bằng người thật việc thật, chứ đừng mơ mộng theo những cánh thư ảo tưởng.
Anh vẫn theo đuổi bạn hàng năm trời, tuần nào tháng nào cũng từ Hải Pḥng về Hà Nội thăm bạn và gia đ́nh bạn. Anh thuyết phục và hứa xin việc nhập hộ khẩu cho bạn vào thành phố, gia đ́nh anh cũng ở nội thành giống như gia binh, chỉ cách HN có trăm cây số thôi, sau này giao thông sẽ thuận tiện hơn nhiều th́ không có ǵ đáng ngại. Anh đi đi lại lại thế cả năm trời, mà bạn cuối cùng không dám quyết định cho t́nh yêu hạnh phúc của ḿnh, mặc dù trong ḷng c̣n yêu anh nhiều lắm !
...Mấy năm sau anh lấy vợ.
Thỉnh thoảng anh vẫn về HN thăm gia đ́nh bạn tôi. V́ anh nhận kết nghĩa anh em với anh trai của bạn nên gia đ́nh bạn coi anh như người con trong nhà. Mỗi lần gặp anh, bạn tôi buồn bă, tiếc nuối, đau khổ khóc suốt. Nên anh không dám đến nữa để bạn quên anh mà đi xây dựng gia đ́nh.
Sau đó bạn cũng có đôi ba người đến, v́ lẽ này lẽ nọ, chắc không ai bằng anh nên cuối cùng cũng chẳng thành thân với ai !
..... Những năm sau bạn đi xuất khẩu lao động và về cũng có chút vốn liếng giắt lưng, cùng cái sổ lương hưu để dành cho tuổi già xế bóng. Bạn ân hận v́ khi mẹ mất bạn không ở bên nên khi đi xuất khẩu lao động về bạn đă chăm sóc cho cha đến những ngày cuối cùng. Bây giờ bạn vẫn ở ngôi nhà của cha mẹ với gia đ́nh cậu em út, chăm sóc các cháu cho em đi làm.Tôi là bạn hàng xóm tuổi thơ với bạn.Tôi đi lấy chồng ở quận khác, bận gia đ́nh ít về thăm bạn nhưng chúng tôi vẫn thân quí nhau.Lúc nào gặp mấy tiếng tâm t́nh chưa hết chuyện, nhất là câu chuyện t́nh đầu của bạn. Thế mới biết bạn tôi c̣n lưu luyến mối t́nh ấy lắm !
Gần đây bạn có việc gia đ́nh phải đi Hải Pḥng (TP nơi anh ở) . Bạn có hỏi tôi :
- Tớ có nên đến thăm anh âư không nhỉ ?
Tôi bảo bạn :
- Nếu c̣n quan tâm và quí mến nhau th́ nên đến thăm, chứ già cả rồi c̣n cơ hội nào gặp nhau được nữa !
- Thế là bạn đến cùng với người em.
Thăm anh về bạn vui lên nhiều. Hôm vừa rồi gặp nhau, bạn kể chuyện với tôi mà ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.
Bạn kể :
- Anh ấy vẫn khỏe mạnh điềm đạm. Có đậm người hơn chút. Nhà cửa khang trang, con cháu đủ đầy. Anh gặp được tớ rất vui, nhưng ánh mắt cứ nh́n tớ sao sao ấy (chắc thương tớ không lấy chồng). Anh đưa tớ đi thăm sân vườn xong anh nói nhỏ với tớ : Đáng lẽ tất cả những ǵ anh có bây giờ đều là của em ! Nh́n em thế này anh thấy ḿnh có lỗi và tự dằn vặt ḿnh nhiều lắm, giá như ngày ấy anh xin lập nghiệp tại Hà nội, hoặc kiên tŕ thuyết phục em theo anh về Hải Pḥng th́ ḿnh không mất nhau ! Hăy tha lỗi cho anh. Em hăy sống vui lên nhé ! Cảm ơn em đă cho anh một mối t́nh thật đẹp qua thời chiến tranh, nhờ những bức thư tuyệt vời của em mà anh đă cố gắng sống sót sau những cơn sốt rét rừng và đạn bom khốc liệt, với những vết thương phải khoét nạo sâu không có thuốc mê. Lúc nào anh cũng nghĩ : Phải cố sống sót để trở về với người con gái Hà Thành hiền dịu đang đợi chờ ḿnh những năm tuổi xuân đẹp nhất của đời người ....
Rồi anh giở những tập thư đă ố vàng ngày xưa tớ gửi cho anh, vẫn c̣n những vết cánh hoa hồng ép bên trong tỏa hương nhè nhẹ . .
VietBF@sưu tập