
Trong Phật Pháp thường nói “lửa thiêu rừng công đức”, chúng ta tu công đức chẳng dễ, một đóm lửa th́ thiêu sạch hết. Là lửa ǵ vậy? Lửa sân hận, vừa nổi cơn giận th́ công đức ấy mất ngay, cho nên cái này khó đấy! Thử nghĩ chúng ta nhiều năm, nhiều kiếp niệm Phật, tụng Kinh, làm công đức vừa mới nổi cơn giận th́ không c̣n nữa, hết cả....
Điều này cần phải biết, cái đáng sợ nhất là sân giận, chúng ta những người học Phật, những người thật sự muốn tu công đức th́ tánh cảnh giác đó rất cao, nhất định không nóng giận. Bất luận là việc ǵ dẫn khởi khiến ḷng chúng ta không vui, muốn nổi nóng anh phải cảnh giác đến, đó là ǵ? Là ma chướng, ma thấy anh đă có được công đức chẳng ít th́ khuyên anh “đốt đi! đốt đi!”, anh thật đă vâng lời! Liền đem công đức đốt mất. Nếu như anh chẳng nổi nóng th́ sao? Công đức của anh vẫn c̣n, bất cứ ai cũng chẳng có cách chi có thể đem anh hóa trừ, ma cũng chẳng có biện pháp, ma cũng chỉ là bảo tự anh đem công đức của anh huỷ diệt, chúng chẳng có khả năng.
Cho nên anh có được tâm cảnh giác “ta không làm, ta tuyệt đối chẳng nóng giận, tuyệt đối chẳng nghe theo chúng” th́ công đức này mới bảo tŕ được, công đức và phước đức khác nhau, phước đức có nổi nóng cũng không sao, phước báo ấy vẫn c̣n đó, nhưng công đức th́ không thể được. Công đức vừa nóng giận th́ không c̣n nữa.
VietBF@sưu tập