"Có những chương tŕnh tương đối đặc thù bắt đầu biết đề cao cá tính, xây dựng những cá tính riêng để khẳng định vai tṛ của nghệ sĩ rơ ràng hơn." - NS Quốc Trung chia sẻ.
Trái với vẻ thâm trầm và lặng lẽ bề ngoài, nhạc sĩ - nhà sản xuất âm nhạc Quốc Trung luôn mang đến cho người đối diện một cảm nhận về sự gần gũi và cởi mở. Quốc Trung say sưa nói về âm nhạc nhưng lại kiệm lời về bản thân. Luôn luôn là như thế, anh thể hiện ḿnh bằng những sản phẩm, để âm nhạc lên tiếng thay v́ khắc họa chân dung ḿnh bằng những phát ngôn.
Thời điểm năm 2011 sắp qua đi, là người luôn theo sát đời sống âm nhạc anh có những nhận định ǵ về những thay đổi và biến đổi của âm nhạc nói chung?
- Tôi nghĩ, thứ nhất là sự lộn xộn, xuống cấp của âm nhạc dường như đă xuống đến đáy. Mọi người thấy đă đến lúc cần phải chấn chỉnh, cần phải đi theo những quy củ, nhất là đối với nghệ sĩ. Tôi nhận thấy họ đă ư thức được việc đó và làm việc một cách chuyên nghiệp hơn thay v́ làm việc kiểu chộp giật, chạy sô mà không có kế hoạch lâu dài.
Thứ hai là, thị trường âm nhạc cũng bắt đầu có sự phân chia rơ ràng về các giá trị nghệ thuật, cũng giống như thị trường ở nước ngoài, tất nhiên là chậm hơn nhiều, nhưng cũng bắt đầu chú trọng vào show biểu diễn hơn là thị trường băng đĩa, mà thị trường băng đĩa th́ chưa kịp hưng thịnh, đă thoái trào rồi. Đó không gọi là quy luật mà là sự phát triển chung của âm nhạc thế giới, đă qua giai đoạn phát triển theo phương thức truyền thống là CD, băng đĩa. Bây giờ chuyển sang công nghệ mới, thị trường Việt Nam cũng chú trọng show biểu diễn, thậm chí có lúc trở nên băo ḥa, nhất là tháng 11 vừa rồi.
Anh có thể nói rơ hơn, việc phân chia và những thay đổi đó nói lên điều ǵ?
- Tôi nghĩ đấy là tín hiệu đáng mừng trong đời sống âm nhạc. Đằng sau sự phân chia về thể loại là sự phân cấp về khán giả. Có những chương tŕnh tương đối đặc thù bắt đầu biết đề cao cá tính, xây dựng những cá tính riêng để khẳng định vai tṛ của nghệ sĩ rơ ràng hơn. So với show ngày xưa, thường xếp hàng 20 ca sĩ, mỗi người hát một hai bài ǵ đó. Bây giờ khán giả đă biết t́m đến những chương tŕnh có chủ đề rơ ràng và khán giả biết được họ đến xem cái ǵ, t́m đến chương tŕnh mà khán giả thích.
"Không gian âm nhạc" có khán giả riêng, show của Tuấn Vũ, Chế Linh lại có lớp khán giả khác. Đa số những show này vẫn bị lỗ, chưa phải là một cái ǵ đó trở thành chính quy hoặc đủ tiêu chuẩn hội nhập đời sống âm nhạc thế giới nhưng cũng là cơ sở cho những nhà tổ chức đánh giá và t́m một phương thức nào đấy để tổ chức chuyên nghiệp hơn.
Nhiều chương tŕnh âm nhạc trong năm được đánh giá là chất lượng như liveshow Tùng Dương, Đức Tuấn..., đặc biệt là sự xuất hiện của "Không gian âm nhạc", chú trọng vào nghệ thuật và tôn vinh những nghệ sĩ có tên tuổi. Anh có nghĩ đó chính là những dấu hiệu của sự khởi sắc, sự "lột xác" mới của âm nhạc?
- Nếu gọi là khởi sắc th́ có vẻ hơi lạc quan quá. Khi bị dồn đến chân tường, người ta sẽ ư thức được cần phải làm thế nào để thay đổi, để phát triển. Như cách đây hơn mười năm, âm nhạc Việt Nam khá hưng thịnh nhưng vẫn không đánh bật được âm nhạc hải ngoại. Đó là bởi phát triển một cách tự nhiên không theo quy luật, không được xây dựng một cách bài bản dẫn đến sự thoái trào. Bây giờ các nghệ sĩ, các nhà sản xuất đă ư thức được và làm việc chuyên nghiệp hơn.
Nhưng thực tế th́ ngay cả khi các nghệ sĩ đă chuyên nghiệp hơn th́ bên cạnh ḍng giải trí mang tính nghệ thuật cao th́ vẫn có một ḍng khác tồn tại song song chỉ đơn thuần là giải trí, nghe một lần rồi thôi... Chúng ta phải chấp nhận nó hay phải đào thải nó?
- Tôi nghĩ sự phát triển công bằng nhất chính là thị trường. Thị trường sẽ thanh lọc, phân chia, tự điều ḥa các sản phẩm. Chúng ta không nên quá lo lắng cái nọ áp đảo cái kia bởi cũng như trên thế giới, không có thể loại âm nhạc nào là không tồn tại được. Vấn đề là anh tồn tại bằng cách nào. Khi ḿnh đă tạo ra một thị trường đúng nghĩa th́ tự thân những cái không nghệ thuật sẽ tự đào thải.
Nhưng bản thân từ "nghệ thuật" cũng rất khó có thể rạch ṛi là tác phẩm này sến, tác phẩm kia sang. Chúng ta không thể nói như thế được, mà tự khán giả sẽ t́m cho ḿnh tác phẩm mà họ yêu thích. Ở đây c̣n phụ thuộc vào định hướng của các nhà sản xuất, cần có một sự nh́n xa trông rộng thay v́ chộp giật, ăn xổi, hay chỉ tính đến chuyện làm sao có lăi. Ví dụ như "Không gian âm nhạc", các nhà sản xuất đang hướng đến việc xây dựng thương hiệu, thay v́ một thị trường đang có xu hướng âm nhạc hải ngoại lấn át.
Và như nhận định của giới chuyên môn, từ lâu anh đă chọn cho ḿnh hướng đi "nh́n xa trông rộng" thay v́ chỉ đáp ứng những nhu cầu thức thời của thị trường?
- Thực ra đây là sự lựa chọn của mỗi người thôi. Tôi không phải là người duy lư trí chỉ cống hiến cho xă hội, hay nghệ thuật vị nghệ thuật. Sự lựa chọn tôi muốn nói đến là khả năng của từng người. Âm nhạc cũng là một sản phẩm của thị trường kinh doanh nhưng "ăn xổi" th́ tôi không thể làm được. Bây giờ bảo tôi biên tập các bài hát về hải ngoại th́ chắc chắn là tôi không thể làm được, bởi tôi không có kiến thức về lĩnh vực đó. Không theo sát, thậm chí không biết những bài hát đó.
Ngược lại, nếu để những nhà sản xuất đó làm công việc như tôi đang làm th́ họ cũng sẽ không làm được. Tôi nghĩ mỗi người làm tốt trong khả năng, môi trường của ḿnh th́ đều tốt cho xă hội. Tất nhiên, có thể anh là người có ích cho xă hội nhưng chưa chắc thành có ích cho sự phát triển âm nhạc. Ví dụ, có những ngôi sao luôn thu hút hàng ngh́n người xem nhưng họ lại không có sự đóng góp nhiều trong sự phát triển âm nhạc Việt Nam, không làm nên luồng gió mới hay những định hướng mới trong âm nhạc.
Chương tŕnh "Không gian âm nhạc- Đường xa mây trắng", lần đầu tiên anh đưa hai con của ḿnh lên sân khấu biểu diễn. Anh và Thanh Lam đang bắt đầu định hướng cho các con của ḿnh đi theo sự nghiệp biểu diễn?
- Với riêng gia đ́nh nhà tôi, đó là một tiết mục biểu diễn mang tính chất kỷ niệm của bố mẹ và các con chứ không phải là một mô h́nh hay định hướng nào cả. Riêng các con của tôi chưa đủ tài năng để trở thành nghệ sĩ biểu diễn và hơn nữa các cháu đang học cổ điển chứ không phải học hát, nhạc pop để có thể biểu diễn ngay được. C̣n sau này nếu tôi vẫn c̣n hoạt động trong âm nhạc, nếu các cháu có thể ghép được với nhau th́ đó cũng là một thuận lợi. Hiện tại hai cháu đang học piano cổ điển ở Nhạc viện Hà Nội và rất đam mê chuyên ngành của ḿnh. Âm nhạc mà không có sự đam mê th́ học gần như là tra tấn.
Trong môi trường mà cả nhà làm nghệ thuật, lại rất nổi tiếng, có khi nào bản thân anh và các con của anh cảm nhận đó cũng là một sức ép không nhỏ?
-Tôi chỉ bị sức ép khi gia đ́nh quá kỳ vọng vào ḿnh. C̣n với các con, tôi luôn nghĩ các con ḿnh có một khả năng nhất định, nên để cho con phát triển một cách tự nhiên và tôn trọng cái sự chọn lựa của con cái. Tôi không kỳ vọng con ḿnh trở thành ngôi sao hay một thiên tài âm nhạc bởi đó sẽ là một áp lực quá lớn cho chúng. Bố mẹ chỉ nên định hướng cho con, c̣n sự quyết định nên để chúng lựa chọn. Tất nhiên tôi cũng cảm nhận được, việc sinh ra trong một gia đ́nh làm nghệ thuật th́ đôi khi cũng bị áp lực v́ đi đâu cũng bị gọi là con ông nọ bà kia. Ngày trước tôi cũng đă từng bị gọi như thế mỗi khi ra đường, nhưng tôi tự tin với khả năng của chính ḿnh và làm việc một cách nghiêm túc th́ việc con của ai cũng không thể trở thành một áp lực ghê gớm.
Có bao giờ các con anh chia sẻ với anh rằng, con mong muốn sau này được nổi tiếng như bố mẹ và ông nội- NSND Trung Kiên?
-Không, giống như tôi không bao giờ ước ao giống như bố ḿnh. Các con tôi luôn thần tượng mẹ, nhưng các cháu cũng thích và đang học piano cổ điển nên cũng không mong là giống như bố hoặc mẹ. Tôi nghĩ ḿnh nên tôn trọng sự chọn lựa của con trẻ.
Trong cách nuôi dạy con cái, nhạc sĩ đề cao điều ǵ nhất để nuôi dưỡng?
-Tôi nghĩ đầu tiên là sự tự tin. Tự tin ở đây là tự tin những ǵ ḿnh có, biết chân thật với sự chọn lựa của ḿnh. Sự tự tin sẽ khiến cho ḿnh trở lên đàng hoàng, có những ứng xử văn hóa. Bên cạnh là sự tôn trọng, lắng nghe, luôn coi các con như những người bạn cần chia sẻ, tâm sự. Tôi không dùng quyền cha mẹ để áp đặt đối với các con.
Theo Gia Đ́nh