Từ trong nhà tắm bước ra, anh ta không nh́n vợ, không nh́n con trai mà ánh mắt vằn lên:
- Bữa ăn chỉ có vậy thôi sao ? Tiền tôi đưa đi chợ cô bớt xén đưa về cho ba mẹ cô chứ ǵ ?
- Cô câm rồi hả, tôi đang nói cô đấy !
- Loại đàn bà như cô, ra đường đầy !
......
- Tao đi đâu là quyền của tao, mày là cái thá ǵ mà mày quản tao !
......
Cứ thế, ngày nào cũng vậy.Tiếng la, tiếng chửi, tiếng mạt sát của ba cứ văng vắng bên tai nó. Một thằng con trai chỉ mới 7 tuổi thôi, mà phải nghe và chứng kiến cảnh này. Thật quá sức tưởng tượng !
Mẹ nói thật nhỏ, đủ cho ba nghe :
- Em xin anh, con nghe ...tội nghiệp lắm anh à !
- Anh cứ làm ǵ th́ làm , anh cứ sang ở với cô ấy cũng được, nhưng anh đừng đuổi em và con đi, tội lắm anh à !
- Mày mà biết sợ sao ? Nó rồi cũng như con mẹ nó thôi, đồ trời đánh !
Choang !
Bốp !
Tiếng đồ vật đổ vỡ và những cái tát cháy mặt mẹ !
Nó không thể nào chịu nổi nữa. Nó gào lên tuyệt vọng :
- Ba đừng đánh mẹ nữa, con xin ba, con xin ba được không ?
Ba nó vẫn ra rả, mẹ nó máu miệng chảy cả ra nền nhà. Nó bỏ chạy ... Gặp ai, nó cũng nói :
- Xin cứu mẹ con, xin cứu mẹ con ! Cứu ... cứu ...
(Và ngă ra bất tỉnh)
Ông bà nội nghe tin dữ, chạy vào bệnh viện với cháu. C̣n cô nó chạy đến nhà, chị dâu nằm trên vũng máu, thoi thóp thở. C̣n anh trai của cô ...vẫn b́nh thản ngồi bắt chéo chân xem Tivi !*
* Nó nói với chúng tôi : con ở với mẹ con ạ !
Ông bà nội nó cúi đầu thốt lên: Trời ơi, chúng tôi lo cho nó ăn học tử tế thế mà bây giờ... thật sự chúng tôi không c̣n mặt mũi nào nh́n nhà thông gia nữa !
(Ôi cuộc đời sao có kẻ bất nhân và số phận của người đàn bà bạc phận ! Chỉ có đứa con phải lănh đủ , rồi đây cháu sẽ ra sao ?)
VietBF@sưu tập