During my freshman year in high school, my science teacher assigned us to interview people in the community about how they use science in their careers. Although I don’t remember most of the people I spoke with, I can tell you that I spent meaningful time with a local community pharmacist who changed my life.
What I saw was a man who loved his career and truly cared for his patients. In an instant, I knew that I wanted to become a pharmacist, and I never wavered from that goal throughout high school.
Knowing what you want to be when you grow up at age 14 is unusual, but it is very liberating. I simply had to work backwards to figure out how to achieve my goal of becoming a pharmacist.
After high school, I chose to attend Ohio Northern University (ONU) because it had a unique pharmacy program. Rather than attending college for 2 years and then applying to the pharmacy program, ONU students were admitted to the College of Pharmacy from day one.
Although it was expensive, being in pharmacy school from day one and avoiding the risk of rejection made it worthwhile for me.
In college, I spent a lot of time in the library. Although the classwork was difficult, I did well with one exception: organic chemistry.
I did fail organic chemistry—a notorious “weed out” course—but I successfully retook the class over the summer and graduated on time with the rest of my classmates. Failing a course is a difficult stumbling block, but I stood strong and persevered.
Today, I’m thankful for the wonderful pharmacy profession for so many reasons.
First, I’m thankful that community pharmacists are the health care professionals most accessible to the public. If my local pharmacist wasn’t accessible to me, then I likely would have taken a different career path.
Second, I’m proud of the work we pharmacists do, the diversity of our career options, and the relationships we share with our patients and fellow health care providers.
Pharmacy is a profession that makes a real difference in people’s lives. It certainly has made all the difference in mine.
Boyfriend/Girlfriend, Ellenwood, Georgia, home, Silly, USA | Romantic | June 19, 2018
(I’m six months pregnant, and I’ve just woken up, as my boyfriend is getting ready to leave for work. He sees me sitting up, looking a little grouchy, and he comes over and sits on the side of the bed, giving me a hug.)
Boyfriend: “Doing okay there?”
Me: *grunts* “Yeah. Didn’t sleep well.”
Boyfriend: “I’m sorry.” *kisses my forehead* “I’m about to head out. Do you want me to bring you anything back?”
Me: “The winning lottery ticket?”
Boyfriend: *smirking* “How about food?”
Me: *snickering* “That sounds good, too; probably more immediate payout, as well.”
Boyfriend: “Agreed. You’ll probably be much happier, anyway.”
(He sure knows the way to my heart! And how to brighten my morning!)
Date, Jerk, Mall, South Africa | Romantic | June 17, 2018
(A friend has made plans to go on her first date with a guy she met on Tinder. They’re both in their early 20s; he’s a university student, as is she, with a decent part-time job. He suggests a nice, upmarket mall in the area and chooses a restaurant which is fairly pricey, but has reasonable prices for the mall he’s chosen. After sharing a large meal — with a beer for him and free tap water for her — the check comes to about R300 — $24. Having previously agreed to split the check, she puts her R150 — $12 — on the table.)
Date: “Oh.. um.. That’s a lot. I don’t have that much money.”
(My friend, feeling backed into a corner by this guy who apparently brought less than $12 with him on a date, offers to cover his half of the check, as well. Unfortunately, he seems eager to get as much out of the evening as possible. After turning down a suggestion that they catch a movie — which he will be unable to pay for — and recommending a bar nearby, my friend excuses herself and calls in an SOS to me. Fortunately, a small group of our friends has a plan to always be nearby when one of us is on a first date, for a rescue in this exact type of situation. We “bump into” our friend and her date in the mall and “remind” her of an important obligation she supposedly forgot about.)
Date: “Wow, when you mentioned your friends, you didn’t say they were models. Hi, I’m [Date]. I like your outfit.”
(He was being really cringe-y and laying it on thick, obviously, and we managed to get our friend out of there in record time. Later, he messaged her to tell her which of her friends was the most attractive and asked for her number.)
Announcements | General Right Romantic | June 15, 2018
We are overjoyed to celebrate the marriage of our Executive Editor to the Nurse of his dreams.
Even when things are Not Always Romantic, or they’re Not Always Healthy, they should be Not Always Hopeless. We hope that when they’re Not Always Working or Not Always Learning, they enjoy their time together, but avoid things that are Not Always Legal.
And when things seem Not Always Friendly, and they feel they are Not Always Related, may they see things Unfiltered and remember that they both are Not Always Right.
May the happy couple have a long future that is full of love, harmony, happiness, and joy.
Congratulations from all of us at Not Always Right!
Arizona, Boyfriend/Girlfriend, Church, Funny Kids, USA, Young Love | Romantic | June 13, 2018
(My 16-year-old sister and her boyfriend are sitting together before church. A young girl who is in the Sunday school class my sister teaches walks up to them. My sister is shy and very easily embarrassed.)
Girl: “Hi, [Sister]! Hey, who’s that?”
Sister: “Oh, this is [Boyfriend].”
Girl: “Oh, okay.” *pauses* “Wait, is he your boyfriend?“
Sister: *blushing furiously* “Er… Yes.”
Girl: *delighted* “Are you in love with each other?”
Sister: “Uh… Um… Heh… I really don’t know how to answer that—”
(The girl reaches out and pats her on the shoulder.)
Bad Behavior, Boyfriend/Girlfriend, British Columbia, Canada, Restaurant, Victoria | Romantic | June 11, 2018
(My girlfriend and I head downtown, where she has repeatedly told me she is going to get me a “surprise.” We stop at a restaurant across from a shopping mall. I order something small, while she orders a fancy half-order of eggs benny. Shortly, our waiter returns.)
Waiter: “Okay, so, there was a mix-up in the kitchen, and instead of making you a half-order, they made you a full order. But don’t worry; we’ll only charge you for the half-order.”
(At this point I’m thinking, great! We can split it! Awesome!)
Girlfriend: “Actually, I want to head across the street for a bit. Can you just hold this for me until I come back?”
Waiter: “Well… we won’t be able to hold it; we’d just make you a new one when you get back…”
Girlfriend: “Okay, I’ll be back soon!”
(I was completely stunned. I wish I had told her to just stay and eat her food, but I was so speechless at her actions I just sat there staring at her as she left. The waiter went to the kitchen to throw the perfectly good meal in the garbage, and returned to ask me to move to a different table off in the corner. I then sat there for an ENTIRE HOUR waiting for my girlfriend to return, and when she got back acted like it was a completely normal thing to do, waited for and ate her original half-order of breakfast, and we left with her acting all bubbly and excited for the rest of the outing we’d had planned. I was too humiliated to personally apologize to our waiter, so I just left him a note on our table and tipped him 100%. When we got home, that night, she finally gave me my surprise: a ”sexy” new outfit for herself. She had taken so long because she had to keep trying on different ones. I wanted to strangle her.)
Boyfriend/Girlfriend, Geeks Rule, home, Rude & Risque, Silly, USA | Romantic | June 9, 2018
(My girlfriend and I have not been intimate yet, but we can get a little frisky over the phone. At one point, I mention the necessity for her to come up with a name for my member.)
Me: “By the way, you should, like, probably think up a name to refer to… him.”
Boyfriend/Girlfriend, home, Oklahoma, Silly, USA | Romantic | June 7, 2018
(My boyfriend likes to try and be cute by making a certain sound when he sees me. Unfortunately, knowing what the only other circumstance he uses that sound under is dampens the effect somewhat.)
Boyfriend: *makes the sound*
Me: “Noooo…”
Boyfriend: “I love youuuu…”
Me: “And yet the sound of affection you make at me is also the one you make at dogs!”
Boyfriend/Girlfriend, California, Phone, Silly, Technology, USA | Romantic | June 5, 2018
(My boyfriend and I have been playing separate computer games while on a voice call with each other. We have been silent for a while, but then I hear snoring.)
Me: “[Boyfriend], wake up. Wake up! [Boyfriend]! Wake up!”
Boyfriend: “Hm? Wha?”
Me: “You fell asleep. You should probably go to bed.”
Boyfriend: “Aw, but–NO! F***! S***! NO! GET AWAY! BAD! F***! F*** OFF, YOU DEMON VACUUM! No, no, f***, f***, GET AWAY FROM MY COMPUTER!”
Me: “Uh… Dear? This in your game or in real life?”
Boyfriend: “Real life. My roommate’s roomba came to life and tried to attack my computer tower…”
(His computer was fine, but I think that thoroughly woke the both of us.)
Holidays, home, New Jersey, Silly, Spouses & Partners, USA | Romantic | June 2, 2018
(It is Mother’s Day. My son is down for his nap and I decide to go do the dishes that are in the sink and sitting on the counter. As I’m collecting the cups, my husband walks over to me and says not to worry about one cup because he will wash it since he used it. I just can’t help myself. I look at him, then to the whole sink of dishes, then back to him again.)
Me: “Really? Oh, happy day! You’re going to wash one whole cup? Oh, my! This really is the best Mother’s Day ever!”
(By now he’s laughing so hard he can’t speak.)
Me: “Oh! Do you think for my birthday you would wash two whole cups? And three on Christmas?”
Husband: *laughing* “Shut up!”
Me: “One whole cup washed that I don’t have to worry about! Oh, my day has come!”
(He really couldn’t stop laughing. And I now have plans to ask him to wash one whole cup come my birthday, Labor Day, Christmas, and any other holiday I can think of. He really is a good husband! I just love messing with him.)
home, Massachusetts, Silly, Spouses & Partners, USA | Romantic | June 1, 2018
(My husband’s name starts with T. There is a saying, “She just wants the D,” meaning a woman is interested in certain male attention. We are lying in bed and my husband starts rubbing up against me. He asks if I have any plans to get up and I respond jokingly
Harassment, Jerk, LGBTQ, Ohio, School, Strangers, USA | Romantic | May 31, 2018
(It is the 1980s. I’m male with long hair but can’t be considered feminine by any stretch of the imagination. I try out for a part in the school play. I’m hanging out with friends afterwards, discussing various actors and actresses whose methods we like.)
Me: “You know, my parents would be so upset if they knew I wanted to be a thespian.”
(At that point, a young woman nearby jumps up from her table and storms over to where I’m at.)
Woman: “You don’t have to pitch your voice so low if you want to be a lesbian!”
(I blink and look over to where she’s hovering an inch away from me.)
Me: “Lesbian? Well, I do like women, so… but no, we’re talking about thespians. You know, actors and actresses.”
Woman: “It’s okay to be a lesbian. I’m one. Why are you trying to look all manly?”
Me: “Uh, because I am a man.”
Woman: *now screeching* “No, you’re not! Why are you trying to act all butch? Is it because of your friends?”
(She then started screaming at them for trying to get me to act male. I didn’t know what else to do, so I stood up and grabbed my crotch and yelled, “To thine own self be true!” It was then that she realize that I was indeed a man, turned bright red, and stormed off. Every since that day, I’ve been called the lesbian thespian by my friends.)
Vợ Chồng Không Duyên Không Gặp, Không Nợ không Đến
Trên đường đời tấp nập, người với người gặp nhau rồi trở thành bằng hữu tâm giao hay vợ chồng… hết thảy đều do hai chữ “duyên phận”. Tuy vậy, việc đối xử với nhau tốt xấu thế nào lại phải xét đến vấn đề nợ nghiệp.
V́ sao có một số phụ nữ thường phàn nàn về người chồng của ḿnh?
Người phụ nữ từ thời khắc được gả làm vợ của một người đàn ông th́ họ đă đem toàn bộ tâm, thân giao phó cho người đàn ông này. Sau khi kết hôn, họ sẽ phải một mực yêu thương gia đ́nh và chăm sóc chồng con.
Tuy nhiên, có những người cả đời không nhận được một câu động viên khích lệ của chồng. Thậm chí có người c̣n bị chồng lạnh nhạt, không coi trọng. Thế là họ sinh ra bực bội, than văn và phàn nàn về người chồng của ḿnh.
Nếu xét về mặt nhân quả trong đạo lư nhà Phật th́ đây là do kiếp trước người vợ đă thiếu nợ người chồng ở kiếp này của ḿnh. Người vợ đă bao giờ từng nghĩ: “Tại sao ḿnh không lấy người khác mà lại lấy chồng ḿnh bây giờ?” Đó là bởi v́ người vợ thiếu nợ người chồng nên kiếp này được gả cho anh ta để trả nợ. Nếu như không thiếu nợ th́ sẽ không đến, không có duyên th́ sẽ không tụ.
Có người phụ nữ lại nói: “Tôi không nợ chồng tôi thứ ǵ cả, bởi v́ chồng tôi đối xử rất tốt với tôi!”. Điều này là bởi v́ ông chồng ở kiếp trước mới là người đă mắc nợ. Không có nợ th́ sẽ không tạo thành một gia đ́nh.
Có những người đàn ông chỉ v́ mong muốn lấy được người vợ đó mà chấp nhận làm hết mọi việc từ chăm sóc gia đ́nh đến nuôi dưỡng con cái… Đây chẳng phải là v́ thiếu nợ sao? Chỉ là trong xă hội đa phần chúng ta chứng kiến đều là phụ nữ thiếu nợ đàn ông mà thôi.
Có người phụ nữ lại than rằng: “Tại sao tôi lại lấy được một người chồng vô dụng như vậy? Làm ǵ cũng không thành?”
Người phụ nữ kiểu này đi đâu cũng chỉ trích chồng của ḿnh là vô dụng, không làm được việc ǵ cả, việc kiếm sống toàn là do bản thân ḿnh đảm nhiệm. Kỳ thực, đó là bởi v́ ở kiếp trước, người đàn ông này đă v́ người vợ mà dốc hết sức ḿnh. Cho nên, ở kiếp này người vợ phải đền bù tổn thất đó cho người chồng. Đây không phải là người vợ gặp xui xẻo mà bởi v́ kiếp trước đă gieo nhân nào th́ kiếp này sẽ nhận được quả đó.
Cũng có cặp vợ chồng rất ḥa thuận, vợ chồng đối xử với nhau rất tốt, sẵn ḷng v́ nhau. Nhưng người vợ lại không mấy ḥa hợp với mẹ chồng. Đây là v́ người vợ đă thiếu nợ mẹ chồng của ḿnh ở kiếp trước. Nếu như giữa mẹ chồng và con dâu bất ḥa cũng đều là do oan thân, chủ nợ ở kiếp trước gặp lại trong kiếp này.
Phật gia giảng rằng, chấp nhận là có thể chấm dứt được oan nghiệp này. Cho nên, người vợ và người chồng đều nên giữ tâm b́nh tĩnh, chấp nhận người bạn đời của ḿnh.
Người phụ nữ được gả cho người đàn ông nào th́ đều là mệnh của họ. Hết thảy những người mà hôm nay chúng ta gặp đều là đă có trong mệnh rồi, đều là nhân gieo trồng từ kiếp trước, hôm nay mới nhận được quả như vậy. Đàn ông cũng vậy, không nợ sẽ không đến.
Cho nên, trong gia đ́nh, vợ chồng đừng nên trách mắng nhau, bởi v́ như vậy, nợ kiếp trước chưa giải quyết xong lại tăng thêm nợ ở kiếp này, tức là “nghiệp cũ chưa hết lại thêm nghiệp mới.” Hăy đối xử tử tế với nhau để hóa giải nợ kiếp trước.
Phật gia có câu: “Chúng sinh là b́nh đẳng”. Người chồng hay người vợ không phải là tài sản riêng của ḿnh, chỉ là có một đoạn nhân duyên với ḿnh ở kiếp trước, kiếp này đến để kết thúc đoạn nhân duyên đó mà thôi.
Duyên tận duyên tán, tất cả sẽ phân ly. Đừng oán trách người chồng hay người vợ của ḿnh mà hăy chấp nhận, bỏ công sức ra nhiều hơn, lặng lẽ giúp đỡ người kia nhiều hơn từ lúc này, bạn chắc chắn sẽ nhận được quả ngọt. Phàn nàn người khác cũng chỉ là tự làm hại ḿnh mà thôi.
Nhân đọc tin hàng trăm người chết tại một thôn Phước Thiện, Quảng Ngăi với 90% do bị ung thư, xin gởi lại quí bạn đọc bài sau đây).
"Chết diễm phúc phải là chết già, trên giường, và có người chung quanh khóc ầm ĩ".
Ít nhất đó là h́nh ảnh hầu hết người Việt chúng ta được dậy từ thuở nhỏ. Hơn thế nữa, chúng ta c̣n nghĩ h́nh ảnh "chết lư tưởng", "chết êm ả" đó cũng là ước muốn chung của loài người. Chí ít cũng bao gồm mọi người thuộc văn hóa Đông phương.
Nhưng thật thế không?
Có ngay thí dụ: Một trong những điều giới vơ sĩ đạo Nhật sợ nhất là phải chết già, chết trên giường. Họ tha thiết cầu phật khấn thần để đừng phải chết như vậy. Cảnh một samurai lưng c̣ng, chân tay run rẩy, không cử động được theo ư muốn, ngay cả đi đứng cũng phải cậy dựa vào người khác là cơn ác mộng đối với họ. Rơ ràng viễn cảnh trở nên "vô dụng" đối với họ đáng lo hơn cái chết.
Và có thể nói hầu hết chiến binh phương Đông, từ Mông Cổ đến Trung Hoa, Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, đều khoái được "da ngựa bọc thây" hơn nằm giường.
Sang đến văn hóa phương Tây th́ người ta lại càng không thích để lại h́nh ảnh chết già. Người càng có học, có tài, có tiếng càng muốn cả người thân lẫn công chúng chỉ nhớ tới thời điểm cực thịnh mà họ đẹp nhất, thành công nhất, quyền thế nhất, hay sáng chói nhất về trí tuệ. Rơ ràng họ quan tâm đến di sản họ để lại hơn cái chết rất nhiều.
Do đó, quan điểm 'chết già là sướng' chẳng đáng được điểm cao đến thế đâu. Và ngược lại 'chết lúc chưa già' cũng chưa chắc đáng sợ như ta vẫn nghĩ. C̣n lắm thứ đáng sợ hơn cái chết nhiều.
Nhiều cán bộ lớn tuổi tâm sự điều mà họ sợ nhất vào cuối cuộc đời là phải nh́n lại những ǵ họ đă làm hay không làm trong những năm dài đă qua. Từ đó, họ sợ những nạn nhân đang chờ họ ở thế giới bên kia hơn sợ cái chết, v́ chết chỉ là ngưỡng cửa bước qua trong khoảng khắc. Với thời đại Internet, chúng ta có thể thấy được khá nhiều lănh đạo đảng đi qua giai đoạn cuối đời như vậy, kể cả những hung thần một thời như Tố Hữu, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, ...
Cũng có lănh đạo sợ phải đối diện những người bạn đang chờ họ bên kia thế giới hơn cả cái chết. Đó là những đồng đội mà họ từng phản bội hay bỏ rơi để giữ an toàn cho bản thân, kể cả những người đứng lên theo lời kêu gọi của họ. Chúng ta có thể thấy loại ân hận đó ở những ông Vơ Văn Kiệt, Vơ Nguyên Giáp, ...
Và cũng có những lănh đạo sợ phải thừa nhận ḿnh đă sống qua cả một cuộc đời vô ích, vô nghĩa, vô vị. V́ quá lo an toàn cho bản thân mà chẳng để lại được ǵ, chẳng hoàn thành được ǵ. Mà cái chết, tức lằn ranh sau cùng của an toàn, vẫn đến, chẳng né tránh được. Hơn thế nữa, họ phải thừa nhận chính họ là một phần của cỗ máy đem lại điêu linh cho biết bao người khác. Chúng ta có thể nhận ra loại tâm tư này ở những ông Phạm Văn Đồng, Trần Quang Cơ, ...
Trong t́nh trạng thê thảm của dân khí hiện nay, chúng ta khó c̣n cảm được lời dạy của cha ông: Chết vinh hơn sống nhục. Nhưng 5 chữ đó là kết tinh kinh nghiệm sống của biết bao cuộc đời. Một trong những lư do chết vinh hơn sống nhục là v́ "sống nhục" chỉ được một thời gian ngắn rồi vẫn dẫn đến cái chết, mà luôn là "chết nhục". Mọi hối tiếc vào lúc sắp "chết nhục" đều đă quá trễ.
Qui luật đó ứng dụng cho cả nhân loại chứ không riêng ǵ người Việt. Gần 80 năm trước, hàng triệu người Do Thái khi gần chết trong trại tập trung của Đức Quốc Xă mới quặn ḷng hối tiếc đă không tham gia kháng chiến v́ sợ chết; hối tiếc đă không mang thân ra hứng đạn cản đường cho vợ con chạy trốn v́ sợ chết; hối tiếc đă riu ríu kéo cả nhà lên xe vào trại tập trung v́ sợ chết, ... để rồi giờ đây vẫn chết, chết riêng từng người, chết từng phần cơ thể v́ kiệt lực, và chết với nhận thức từng người trong gia đ́nh ḿnh ở đâu đó cũng đang chết dần ở mức dưới hàng súc vật như ḿnh. Đối với họ cái đau của hối tiếc lớn hơn cái đau của sự chết.
Ngày nay, tại nước ta, cả dân tộc đang bị đẩy vào loại chọn lựa đó. Gần nhất là những bà con tại 4 tỉnh miền Trung đang sống dở chết dở v́ thảm họa môi trường do Formosa gây ra. Nhiều người đang phân vân: đứng lên đấu tranh đ̣i tẩy rửa môi trường bây giờ có thể bị trấn áp nhưng dẫu có chết đi nữa th́ vẫn hơn cảnh ngồi nh́n từng người trong gia đ́nh nhiễm ung thư, đau đớn nhiều năm tháng, rồi lần lượt ra đi, kể cả bản thân ḿnh. Cái đau của hối tiếc sẽ lớn hơn nhiều cái đau của sự chết. C̣n nếu đứng lên đấu tranh giành lại môi sinh bây giờ, gia đ́nh ḿnh sẽ sống.
Dĩ nhiên câu hỏi lương tâm này cũng được đặt ra cho từng người chúng ta chứ chẳng riêng ǵ bà con 4 tỉnh miền Trung. Chất độc nay không chỉ có trong cá mà trong hầu hết mọi loại thực phẩm và không từ một ai trên cả nước. Liệu chúng ta có dám chấp nhận để đứng lên mạnh mẽ đ̣i nhà cầm quyền phải đóng ngay các cánh cửa dẫn chất độc vào Việt Nam? hay ngồi chờ ngày ung thư đến đón từng người trong gia đ́nh ra đi?
Và c̣n nhiều quốc nạn khác nữa, đặc biệt là số phận của đất nước sau thời điểm 2020. Liệu chúng ta có dám chấp nhận để đứng lên bảo vệ chủ quyền đất nước ngay bây giờ, bất kể những kẻ cứ nhất định ôm chân quân xâm lược? hay ngồi chờ ngày "chết nhục" dưới chân chủ mới như dân tộc Tây Tạng? Đến lúc đó có muốn chọn lại cũng đă quá muộn.
oOo
Chẳng ai muốn t́m lấy cái chết nhưng nghĩ cho cùng chết có phải là chuyện khủng khiếp nhất chưa?
home, Ignoring & Inattentive, Jerk, Spouses & Partners, USA | Romantic | May 30, 2018
(I love my husband, but my biggest pet peeve with him is his tendency to completely zone out on me if he’s on his phone, reading, watching a movie, etc. He will literally not notice things happening right in front of him when he’s “in the zone.” I know this, so I try to make sure he’s actually paying attention if I’m saying something to him. Sometimes, though, the things he misses still baffle me. A couple examples
Me: *carries full dog bowls into the living room, where he is reading a newspaper, followed by three large, happily barking dogs* “Yay, puppy dinner! Who’s ready for dinner? Here we go!”
Husband: *thirty minutes later* “Hey, did the dogs eat dinner?”
Me: “Yes. Loudly and literally right in front of you.”
(One evening, I spend almost an hour in our enclosed porch, in full view from his spot on the couch, breaking down old boxes and straightening up.)
Me: *coming back into the house and sneezing multiple times* “Wow, that last box was covered in pollen! I can already feel my sinuses clogging up.”
Husband: *looks up from his phone* “What box?”
Me: “I just spent an hour tearing apart boxes and cleaning up the sunroom.”
Husband: “Oh, okay. Good job.”
(The next day.)
Me: “Ugh… my nose is so stuffy from that pollen yesterday.”
Husband: “What pollen?”
Me: “From the boxes.”
Husband: “…”
Me: “The boxes I spent nearly an hour tearing apart in the sunroom? I was cleaning up out there? You could see me through the window.”
(A couple days after that, we’re taking the dogs for a walk and decide to walk out through the sunroom.)
Husband: “Hey, it looks cleaner in here.”
Me: “Seriously? I straightened up the other night, when I was breaking down the boxes.”
Bizarre, Engaged, Public Transportation, The Netherlands, Train Station | Romantic | May 29, 2018
(My girlfriend and I decide to get married. Since we want to avoid unpleasant surprises, we want to have a prenuptial agreement — which in the Netherlands also covers property agreements during your marriage — and testaments, for which we have to visit a solicitor in a different town. We don’t have a car, so for the first meeting, I leave work early and take the train back to our hometown, where I meet my fiancée at the station and we take a bus to the other town. There, we are supposed to take a tram.)
Fiancée: “We must take tram three in the direction of The Hague, at platform two.”
(Unfortunately, we don’t see any signs with the platform numbers. I do, however, see a sign saying that on the nearest platform, tram three will come in. The direction is also right, so we wait for the tram and when it arrives, we get in. But after a few stops, I notice something is off.)
Me: “Wait… Are we going the right way? The names of the stops don’t end up.”
Fiancée: “What do you mean?”
Me: “Look, we are going out of [Town]. I think we’re going the wrong way!”
Passenger: “Where do you need to go?”
Fiancée: “[Town]’s station.”
Passenger: “This tram is going to The Hague.”
Fiancée: “Oh, dear, that’s all wrong!”
(We get out at the first stop. It turns out that tram three makes two stops at the station, since it makes a circle through the town before leaving for The Hague. But since we couldn’t tell the platforms from each other, we took the wrong one. We take the first tram back. Another passenger tries to help out.)
Passenger #2: “If you get out at the next stop, you can go to the platforms on the higher level and take tram five. That’s quicker.”
(This turns out to make matters worse for us, since we have to hurry and don’t know which platform upstairs is the right one. In the end, we miss this tram and have to wait for ten minutes, while it’s cold and rainy. My fiancée feels terrible from all the stress and is nearly crying. Finally, we get the right tram and manage to get to the solicitor’s office. We have notified them that we would be a bit late, and they do not mind. Finally, we take the bus back to our hometown.)
Me: “You know what the most given ticket in [Solicitor’s Town] is?”
Fiancée: “No?”
Me: “Excessive speed. Everyone wants to get out.”
(Months later, we have to go visit the solicitor again to sign our prenuptial agreement and testaments. Over the last months, we have left our small apartment and moved to a bigger house in a different village. Obviously we are delighted that we can get to the solicitor all by train now. No more trams! Instead, we take a train to a nearby town, and then we can board a regional train, which goes in the direction of The Hague and makes a stop at the station in [Solicitor’s Town]. When in the latter train, once again I notice something is off.)
Me: “Wait, I don’t see any stops on the screen. Is this the right train? I already thought it left a bit early.”
Fiancée: “You mean…”
Me: “I think we accidentally boarded the InterCity. This train won’t stop at [Town], only at The Hague!”
(After arriving in The Hague, we have to make a run to catch a train that will stop at our station. Again, we arrive a bit late at the solicitor’s office, but once again they are nice and polite and everything ends on a happy note. We leave the office and go back to our house.)
Fiancée: “I think [Town] is cursed.”
(At our wedding, I can’t resist making a joke about our trouble when giving a speech about how much I admire all the effort my fiancée — now wife — has done for the wedding
Me: “She even ventured out with me, two times, in order to visit the Accursed City! The Town That Does Not Live! Where ugly, tall buildings rise up around you and close you in. Where zombie-like troglodytes stumble around in the streets, mindless, joyless. I am, of course, talking about… [Solicitor’s Town]!’
Cheaters, Engaged, Finland, home | Romantic | May 28, 2018
(My friend and I recently became roommates because she wanted to move away from her fiancé. They’re still together, but figured they need some time apart. I’m friends with both of them and he visits us often. This day isn’t any different, except there’s also someone else visiting her. I let him in.)
Me: “Oh, hi, I didn’t know you were coming.”
Roommate’s Fiancé: “Yeah, is [Girlfriend] home?”
Me: “She is… Would you like a cup of coffee or tea… or a shot of vodka?”
Roommate’s Fiancé: “…?”
(I go knock on her door and she comes out with another guy, shirt backwards, both red and panting. Kind of obvious that they’ve had sex.)
Roommate’s Fiancé: “Yeah, I’m going to take that shot now, please.”
Australia, Awesome, Best Friends, Fights/Breakups, home, Melbourne | | Romantic | May 23, 2018
(I’ve had a rough couple of months, splitting up with my abusive partner, changing stores for work, and moving to a new place. I have scraped together basic furniture but have no luxuries like a washing machine, TV, or stereo. I also regularly walk 35 minutes to work, then wait 45 minutes in the dark to catch the last bus home. My closest friends and family all live in another state, about a 10-hour drive away. This year my birthday falls on a long weekend. My best friend rings me early on the Friday morning.)
Best Friend: “Hey, how are you? Sorry if I woke you.”
Me: “No, that’s okay. I’ve got to see if the laundromat is open today, anyway. I’m okay. How are you?”
Best Friend: “I’m good. Since I got a bonus at work, [Housemate], [Close Friend], [Other Close Friend], and I are on a road trip down the coast. Just thought I’d check in on you.”
Me: “Oh, that’s sweet. I hope you guys have a good time. Say hi to everyone.”
Best Friend: “Will do. Any plans for your birthday?”
Me: “Nope. Just some housework.”
(We chatted for a few minutes before hanging up. A few minutes later, there was a knock at my door. I opened it to find my friends. My best friend had bought me a good secondhand car with six months rego on it, a new washing machine and dryer, TV, and stereo, among other little things. My friends then hired a trailer, packed up the car, and made the long trip to surprise me for my birthday. They had booked a nice motel, took me shopping for new clothes, out for dinner on my birthday and sightseeing around the city, before flying home on Sunday, without me spending a cent. My best friend had spent pretty much all of the money from his bonus on the car and other things for my flat, while my other friends had pooled their money and paid for their flights, the motel, and shopping. I will be ever grateful for their love and support.)
Boyfriend/Girlfriend, Harassment, Restaurant, USA | | Romantic | May 21, 2018
(There is a twenty-something woman who is a regular at the neighborhood restaurant where I work. She works at another local restaurant, but we’re open later, so she’ll come after work for beer and a burger. Sometimes she does come for lunch with her boyfriend and/or her female best friend. The problem comes when her boyfriend and best friend come in together for dinner and act romantically towards each other. My coworkers and I all agreed that we should stay out of things, but a bar regular — who has been hitting on her unsuccessfully for months — decides to say something the next time the woman is in.)
Bar Regular: “You need to dump that a**hole boyfriend of yours.”
Woman: “One, he’s not an a**hole. Two, why would I dump him?”
Bar Regular: “He’s cheating on you with [Friend].”
Woman: “No, he’s not.”
Bar Regular: “You didn’t see them in here last night. They were all over each other.”
Woman: “Thanks for telling me, but it’s not what you think.”
Bar Regular: “I think you’re in denial. Just dump him and I’ll take you out somewhere nice.”
Woman: “Not going to happen. I mean, what would my girlfriend say?”
Bar Regular: “What?”
Woman: “[Friend], my girlfriend. Not that it’s any of your business, but I think she might say something if I dump our boyfriend for going out with her. So, no thanks.”
(The bar regular hasn’t spoken to her again since.)
(I usually look after the house and shopping on weekends, but today, I’ll be busy working during shopping hours while my husband will be in charge of the house and our seven-year-old son. I leave him a short list of things we need, and insist he has to at least get cat sand so we can change the litter boxes. It’s Saturday, and pet shops are closed on Sundays. I come back from work seven hours later and have this conversation
Me: “So, how did the day go?”
Husband: “Good! We went to the swimming pool!”
Me: “Cool! Did you do the shopping? Did you forget anything?”
Husband: “Nothing.”
Me: “Really? You even got the cat sand?”
Husband: “No, we got nothing. We just went to the pool.”
(I had to run out and get food. Cats will have to wait till Monday for sand.)
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.