Cuộc sống chung với gia đ́nh chồng luôn là câu chuyện muôn thuở, đầy những mâu thuẫn khó lường. Nhưng đôi khi, chỉ cần một câu nói, mọi bất công cũng có thể được phơi bày.
Lấy chồng nhà giàu, cứ tưởng được nhàn hạ, ai ngờ tôi lại phải đối mặt với những lời cay nghiệt từ mẹ chồng mỗi ngày. Nhà chồng tôi khá giả, bố chồng quản lư một xưởng mộc lớn, c̣n mẹ chồng trải qua năm lần sinh nở rồi ở nhà lo việc nội trợ. Cũng chính v́ thế, bà luôn mặc định con dâu phải gánh vác mọi thứ trong nhà, bất chấp hoàn cảnh riêng.
Chồng tôi – anh Thiện, là con út và là con trai duy nhất trong gia đ́nh. Nhưng anh không chọn nối nghiệp bố mà quyết tâm làm một công việc khác. Có lẽ v́ lư do đó, khi tôi – một đồng nghiệp cùng ngành – trở thành vợ anh, mẹ chồng chẳng hề ưa ǵ tôi. Ban đầu là phản đối kịch liệt, sau khi chúng tôi kết hôn th́ bà thường xuyên kiếm chuyện trách móc, ch́ chiết.
Chồng tôi nhiều lần bênh vực, thậm chí đe dọa sẽ ra ở riêng nếu bà c̣n quá đáng. Nhưng dường như mọi chuyện chỉ tạm lắng xuống trong một thời gian ngắn.
Bi kịch xảy ra khi tôi mang bầu
Khi tôi mang thai, bác sĩ khuyên tôi nên hạn chế vận động v́ nguy cơ dọa sảy. Tôi xin phép làm việc online tại nhà và chỉ nhận 70% lương. Tưởng đâu sẽ được an yên, nào ngờ đây lại là nguồn cơn cho những lời mỉa mai không ngớt của mẹ chồng.
“Cả ngày nằm ườn ra, không làm được việc ǵ nên hồn. Phụ nữ như thế chỉ tổ làm khổ chồng!”, bà thường nói với tôi như thế mỗi khi có cơ hội. Rồi bà chê tôi chi tiêu hoang phí, chẳng biết điều. Chẳng hiểu sao bà cứ bới móc, so sánh tôi với những h́nh mẫu lư tưởng do chính bà tưởng tượng.
Ban đầu, tôi cố gắng nhẫn nhịn v́ nghĩ rằng ḿnh ở thế con dâu, không tiện đôi co. Nhưng có vẻ sự nhẫn nhịn ấy càng khiến mẹ chồng được đà lấn tới.
Lời phản đ̣n khiến mẹ chồng cứng họng
Hôm đó, khi tôi đang cặm cụi hoàn thiện kế hoạch truyền thông gấp cho công ty, mẹ chồng lại gọi tôi xuống giúp việc. Bà yêu cầu tôi lau mấy chiếc b́nh gốm trong pḥng làm việc của bố chồng. Tôi lịch sự từ chối, giải thích rằng ḿnh đang trong giờ làm việc, nhưng bà không nghe.
Bà bắt đầu to tiếng: “Ăn bám chồng mà c̣n tỏ vẻ! Phụ nữ như chị không biết điều, lười biếng, tiêu xài phung phí. Thật không hiểu nổi, sao thằng Thiện lại mê muội chị đến thế!”
Cảm xúc bị dồn nén suốt bấy lâu khiến tôi không thể im lặng thêm. Tôi b́nh tĩnh đáp lại, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều là “đ̣n chí mạng”: “Mẹ ơi, phụ nữ đôi khi ăn bám chồng một chút cũng chẳng có ǵ sai. Mẹ chẳng phải cả đời để bố nuôi hay sao ạ? Nhưng con cũng xin phép đính chính, con không ăn bám. Con làm việc tại nhà và thu nhập chỉ kém anh Thiện một chút thôi.
C̣n về việc nhà, hiện tại sức khỏe con không tốt, nên con chỉ có thể phụ việc nhẹ nhàng. Những việc c̣n lại, con xin nhờ cô giúp việc. Hy vọng mẹ hiểu và thông cảm.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng ấy khiến mẹ chồng á khẩu, không thể thốt thêm lời nào. Bà vốn không đi làm suốt mấy chục năm, nhưng lại luôn ḱ thị việc con dâu không thể quán xuyến mọi thứ.
Sau cơn sóng gió
Từ sau hôm đó, mẹ chồng không c̣n ch́ chiết tôi như trước. Nhưng tôi biết, bà vốn không dễ dàng thay đổi định kiến. Dẫu vậy, với tâm trạng bất ổn của một người mẹ bầu, tôi nhận ra rằng nhẫn nhịn không phải lúc nào cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Có lẽ, đă đến lúc tôi cần tự bảo vệ bản thân và hạnh phúc gia đ́nh bằng sự mạnh mẽ và thẳng thắn.
VietBF@ sưu tập
|