Tôi đă kết hôn được 3 năm với chồng và cuối cùng cũng có tin vui. Tuy nhiên, đằng sau niềm vui ấy là cả một chuỗi ngày đầy đau khổ, bị mẹ chồng mỉa mai và xúc phạm đến mức tôi gần như đánh mất niềm tin vào gia đ́nh chồng.
Sau ba năm điều trị, cuối cùng tôi cũng mang thai, và niềm vui này không chỉ của tôi mà c̣n là của cả gia đ́nh hai bên. Mẹ chồng, một người không hề thiếu sự sắc sảo trong lời nói, thậm chí c̣n đề nghị đến chăm sóc tôi trong thai kỳ, nói rằng bà muốn bù đắp cho những khó khăn tôi đă phải trải qua. Tuy nhiên, trong ḷng tôi, không dễ dàng ǵ đón nhận lời đề nghị ấy, v́ từ khi kết hôn, tôi và chồng đă sống riêng, ít khi tiếp xúc với bà. Nhưng v́ chồng tôi là người rất hiếu thảo, tôi đành miễn cưỡng đồng ư.
Ba tháng đầu thai kỳ, tôi bị nghén nặng. Ăn uống khó khăn, cơ thể yếu đi rơ rệt, khiến mẹ tôi rất lo lắng. Với t́nh yêu thương vô bờ bến, bà đă tự tay chế biến những món ăn bổ dưỡng từ chính những nguyên liệu quê nhà, từ gà, thịt heo, đến rau quả sạch, cẩn thận gửi lên cho tôi. Mẹ tôi luôn biết tôi yêu thích hương vị quê nhà, nên bà dành hết tâm huyết để mang những món ăn ngon đến cho con gái. Thế nhưng, hành động của mẹ chồng tôi ngay lập tức khiến tất cả niềm vui trong tôi bỗng chốc vụn vỡ.
Mẹ chồng nh́n thấy đồ ăn quê hương của mẹ tôi mang lên và ngay lập tức buông lời mỉa mai: "Ngày xưa, phụ nữ mang thai ăn ǵ cũng được, đâu có cầu kỳ như bây giờ. Đúng là mẹ nào con nấy, chỉ biết nuông chiều quá mức". Tôi im lặng, mặc dù trong ḷng rất bức xúc, nghĩ rằng bà chỉ nói một câu cho vui miệng. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Chỉ một ngày sau, khi tôi chuẩn bị nấu ăn, tôi phát hiện tủ lạnh đă vơi đi một cách đáng kể. Quá ngạc nhiên, tôi hỏi mẹ chồng th́ ban đầu bà chối, nhưng khi tôi đ̣i kiểm tra camera, bà mới thừa nhận đă lấy đi một phần thịt gà, thịt heo gửi cho em chồng tôi. Bà lư giải rằng em chồng tôi vừa sinh con, cần bồi bổ hơn tôi. Tôi tức giận tột cùng, bởi đây là món ăn mẹ tôi đă vất vả chuẩn bị, mà bà lại ngang nhiên lấy đi mà không hỏi ư kiến tôi.
Mẹ chồng c̣n lớn tiếng bảo vệ hành động của ḿnh: "Mang thai không nên ăn quá nhiều thịt, bồi bổ quá đà không tốt. Với lại, nhiều đồ ăn thế này, con ăn không hết, để lâu hỏng phí lắm." Và khi mẹ tôi có mặt, không thể kiềm chế, bà lên tiếng phản đối: "Con gái tôi đang mang thai, sức khỏe yếu, mà bà lại mang đồ ăn đi cho người khác. Bà không nghĩ đến cảm xúc của tôi sao?"
Tôi yêu cầu mẹ chồng trả lại đồ ăn, v́ không chỉ v́ món ăn đó là sự tâm huyết của mẹ tôi, mà c̣n v́ đây là t́nh cảm thiêng liêng mà mẹ tôi dành cho tôi trong giai đoạn khó khăn này. Nhưng bà chẳng những không nhận lỗi, mà c̣n quay ra trách móc tôi: "Đồ ăn quê mà, giá trị bao nhiêu đâu, con gái tôi ăn rồi th́ làm ǵ có chuyện đ̣i lại?"
Lúc này, tôi không thể nhịn được nữa. Tôi quyết định chia sẻ nỗi ḷng với chồng. Nhưng anh lại bảo: "Chỉ là vài miếng thịt thôi, có đáng để làm to chuyện không? Mẹ và em gái anh cần bồi bổ, em nhường một chút đi, anh sẽ đi siêu thị mua đồ cho em." Câu nói của chồng khiến tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi lă chă. Liệu những món thịt ở siêu thị có thể nào so sánh với sự chăm chút của mẹ tôi?
Mẹ tôi nh́n tôi với ánh mắt đầy lo lắng: "Con hăy suy nghĩ thật kỹ. Họ đă đối xử với con như vậy trong thai kỳ, khi con sinh xong, không đi làm được, liệu họ sẽ đối xử với con thế nào?" Lời mẹ như một cú đánh thức tôi. Mặc dù tôi c̣n đi làm, nhưng mẹ chồng đă coi thường tôi, nếu sau này tôi sinh con và phải phụ thuộc vào gia đ́nh chồng, liệu tôi sẽ sống ra sao?
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Quyết định ly hôn đă đến. Tôi yêu cầu chồng và mẹ chồng dọn ra khỏi căn nhà này – nơi mà bố mẹ tôi đă mua cho tôi. Chồng tôi khẩn thiết thuyết phục: "Chỉ là vài miếng thịt thôi mà, có đáng để ly hôn sao?" Nhưng tôi biết, đây không phải là chuyện của vài cân thịt. Đây là sự thiếu tôn trọng, là việc không có ranh giới trong gia đ́nh, là sự thiên vị và áp bức mà tôi không thể chấp nhận.
Giờ đây, khi viết những ḍng này, tôi ôm bụng bầu 4 tháng, nước mắt không ngừng rơi. Tôi không hối hận với quyết định này, v́ đó là cách duy nhất để tôi bảo vệ bản thân và con tôi. Những áp lực, những tổn thương từ gia đ́nh chồng đă khiến tôi suy sụp, thậm chí mất ngủ và sụt cân trong suốt thai kỳ. Nhưng may mắn, mẹ tôi đă đưa tôi về quê chăm sóc, giúp tôi ổn định lại tinh thần và sức khỏe. Nhờ sự quan tâm và yêu thương của mẹ, tôi mới hiểu rơ tầm quan trọng của việc giữ ǵn sức khỏe tinh thần trong thời kỳ mang thai.
VietBF@ sưu tập
|
|