Bốn năm sau ngày chồng mất, tôi cứ ngỡ cuộc sống đă dần b́nh yên trở lại. Nhưng không, ngay trong ngày giỗ chồng, mẹ anh bất ngờ xuất hiện, tay xách nách mang một đống đồ và đưa ra một quyết định khiến tôi không kịp trở tay.
Chồng tôi ra đi sau một cơn bạo bệnh, để lại tôi và con gái khi cháu mới lên ba. Những năm qua, tôi một ḿnh cáng đáng gia đ́nh, lo cho con ăn học đầy đủ, cuộc sống cũng dần đi vào ổn định. Về phía nhà chồng, t́nh cảm ngày càng nhạt phai, thậm chí c̣n có những lời đồn ác ư rằng tôi "sát phu", là nguyên nhân khiến chồng đoản mệnh. Tôi chẳng mảy may bận tâm, chỉ chuyên tâm vào công việc và nuôi con khôn lớn.
Thế nhưng, đúng ngày giỗ chồng năm nay, mẹ chồng bất ngờ từ quê lên thành phố. Tôi không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi hay thông báo nào trước đó. Ban đầu, tôi cứ nghĩ bà mang theo ít đặc sản quê nhà như mọi khi, nhưng khi nh́n kỹ, tôi chợt nhận ra, đó không phải là đồ ăn mà là quần áo, chăn gối và rất nhiều vật dụng cá nhân khác.
Buổi tối hôm ấy, tôi mới vỡ lẽ. Mẹ chồng không chỉ lên thăm mà c̣n có ư định... ở lại lâu dài.
Bà cất giọng sướt mướt nhưng lời lẽ lại sắc bén đến khó tin: "Mẹ biết, con và cháu sống cô đơn trong căn nhà này bao năm qua. Mẹ muốn lên đây từ lâu nhưng đợi hết đoạn tang ba năm mới dám nghĩ đến chuyện này. Giờ mọi thứ đă ổn định, mẹ lên đây cũng là để giúp đỡ hai mẹ con. Con có thể yên tâm đi làm, cháu có bà chăm sóc, không cần thuê giúp việc làm ǵ. Chắc chắn chồng con trên trời cũng sẽ an ḷng. Mẹ tin là con không thấy phiền, đúng không?"
Những lời nói tưởng như quan tâm nhưng thực chất là đặt tôi vào thế đă rồi. Tôi không thể từ chối ngay lập tức v́ điều đó sẽ khiến tôi trở thành người vô t́nh vô nghĩa. Chỉ biết cắn răng chấp nhận, nhưng trong ḷng không khỏi dậy lên cảm giác bất an.
Một tuần trôi qua, đúng là mẹ chồng giúp tôi đỡ đần được phần nào việc nhà. Tuy nhiên, bà cũng có những thói quen khiến tôi dần mất kiên nhẫn. Bà càu nhàu khi tôi và con xem phim đến khuya, phàn nàn đủ điều nếu thấy điều ǵ không vừa ư. Chưa kể, mỗi đêm, tiếng ngáy của bà khiến tôi mất ngủ triền miên.
Nhưng tất cả những điều đó không đáng sợ bằng một chuyện khác, một âm mưu mà tôi dần nhận ra sau những lời nói tưởng chừng vô hại của bà với con gái tôi.
Một buổi tối, tôi t́nh cờ nghe thấy mẹ chồng hỏi cháu: "Có cho mẹ đi lấy chồng không?"
Rồi bà thủ thỉ vào tai con bé, giọng điệu nửa đùa nửa thật nhưng đầy ẩn ư: "Đừng cho mẹ đi lấy chồng nhé, không mai này bố dượng không thương, không yêu quư con đâu! Hoặc nếu mẹ có lấy chồng th́ con về ở với bà!"
Tôi sững người. Câu nói này không đơn thuần là một lời bông đùa, mà rơ ràng là một đ̣n tâm lư. Bà đang gieo vào đầu con gái tôi suy nghĩ rằng tôi không được phép tái hôn.
Giờ th́ tôi đă hiểu. Mẹ chồng lên đây không chỉ để giúp đỡ mẹ con tôi, mà c̣n để kiểm soát tôi. Bà sợ tôi t́m được hạnh phúc mới, sợ tôi bước tiếp. Với sự hiện diện của bà trong nhà này, làm sao tôi có thể mở ḷng với ai được nữa?
Mỗi ngày trôi qua, tôi đều cảm thấy nghẹt thở. Tôi biết, nếu không t́m cách giải quyết, cuộc sống của tôi sẽ không bao giờ c̣n b́nh yên...
VietBF@ sưu tập
|