Sau khi tái hợp, chồng tôi chủ động ngủ riêng ngay từ hôm đầu tiên. Thú thật, sau một năm ly hôn, tôi cũng chưa sẵn sàng cho chuyện gần gũi. Thế nhưng, suốt hai tháng qua, anh ấy vẫn vậy.
Vợ chồng tôi cưới nhau từ khi c̣n khá trẻ, lúc cả hai mới 24 tuổi. Vừa gặp nhau, chúng tôi đă quấn quưt yêu đương, do không pḥng bị mà để dính bầu nên cưới.
Ngày đó, cả hai mới đi làm, thu nhập không cao, vốn liếng chưa có. Nhà c̣n thuê trọ, lại thêm bầu bí rồi con nhỏ, cuộc sống thiếu thốn đủ bề. Thế nhưng, tuổi trẻ lạc quan, coi t́nh yêu là động lực, kiểu "nhà không cần to, chỉ cần có t́nh yêu thương là đủ". Vậy nên, cả tôi và anh chưa từng thấy khổ, v́ yêu mà cố gắng, v́ yêu mà cùng chăm lo xây đắp, vun vén gia đ́nh.
Thấm thoắt, 12 năm hôn nhân trôi qua. Chúng tôi đă có nhà, có xe, tổ ấm đủ đầy con trai, con gái. Ai cũng khen vợ chồng tôi giỏi giang, ngưỡng mộ t́nh cảm sắt son của chúng tôi. Chỉ có tôi cảm thấy mọi thứ không c̣n như trước nữa.
Chồng tôi đă thay đổi rất nhiều. Anh không c̣n hài hước, ngọt ngào, chu đáo với vợ con. Những bữa cơm vắng anh ngày càng nhiều. Việc nhà cửa, đối nội, đối ngoại hai bên, chăm lo, dạy dỗ con cái hầu như anh đều phó thác cho vợ. Trong khi đó, tôi vẫn phải đi làm, vẫn phải hoàn thành những công việc của ḿnh.

Sau khi tái hợp với chồng cũ, tôi lại băn khoăn việc có nên ly hôn lần nữa? (Ảnh minh họa: Pxfuel).
Đă hơn một lần, anh đề nghị tôi nghỉ việc, làm một người vợ, người mẹ toàn thời gian, kinh tế chỉ cần anh lo là đủ, nhưng tôi không đồng ư. Nếu từ bỏ công việc, tôi sẽ chỉ quẩn quanh ở nhà, cuộc sống chưa chắc đă nhẹ nhàng hơn, thậm chí c̣n bí bách.
Thuyết phục vợ không được, anh cáu: "Em cứ "thân lừa ưa nặng", vậy th́ đừng kêu ca. Khi em có một người chồng kiếm được nhiều tiền th́ phải chấp nhận việc chồng bận rộn, vắng nhà, không có thời gian dành cho vợ con. Hay em muốn anh trở lại như ngày xưa nghèo khó?".
Những cuộc tṛ chuyện của vợ chồng tôi ít dần đi. Không tṛ chuyện, sẻ chia, t́nh cảm cũng không c̣n nồng nhiệt nữa.
Khi tôi gặp người ấy, hệt như một cái cây khô hạn gặp được cơn mưa rào. Chúng tôi từ chỗ gặp nhau để bàn về công việc, dần dần nảy sinh cảm mến, rung động. Anh ấy đă có vợ, tôi cũng đang có chồng. Mối quan hệ này hoàn toàn sai trái. Cả hai biết rơ điều đó, nhưng rồi lại không kiềm chế nổi những cảm xúc của con tim.
Rồi một ngày, vợ anh ấy t́m đến công ty tôi khiến chuyện vỡ lở. Để tránh tai tiếng cho tôi, anh nhận hết lỗi về ḿnh, bảo rằng anh cố t́nh đeo bám tôi và cả hai chưa có ǵ đi xa cả. Sự thật, chúng tôi chưa hề "vượt qua giới hạn" nhưng chồng tôi không tin điều đó.
Anh nói trong sự phẫn nộ: "Tầm tuổi này, đàn ông và đàn bà đến với nhau chẳng qua cũng chỉ để lên giường với nhau thôi. Đừng nói chuyện t́nh cảm trong sáng, thánh thiện, chỉ có trẻ con mới tin thôi". Không nhiều lời, chồng tôi nói không thể tha thứ, nhất quyết ly hôn.
Chuyện này, dù nói thế nào đi nữa, sai vẫn là sai. Tôi không cầu xin chồng tha thứ, chỉ xin anh để tôi chăm sóc hai đứa nhỏ. Thế nhưng, anh một mực không đồng ư, chỉ cho tôi chăm sóc cậu con trai nhỏ, c̣n con gái lớn ở với anh. Anh cho rằng, tôi là người mẹ không đủ tư cách nuôi con, đặc biệt là con gái.
Tính đến hôm nay, vợ chồng tôi đă ly hôn một năm. T́nh vợ chồng cứ ngỡ là măi măi kết thúc. Không ngờ, trước Tết vừa rồi, vào hôm tôi đến dẫn con gái đi mua đồ, chồng nói có chuyện muốn trao đổi.
Anh nói, anh sẽ không lấy ai nữa. Nếu tôi cũng không có ư định tái hôn với người khác th́ chúng tôi tái hợp, về sống chung một nhà để cùng nhau nuôi dạy con cái. Con gái ngày càng lớn, tâm tư đổi thay, rất cần mẹ. Cả hai sẽ cố gắng v́ tương lai các con. Nếu tôi không muốn th́ coi như anh chưa nói ǵ cả.
Trước đề nghị này, tôi có phần bất ngờ. Rơ ràng trước đây, anh kiên quyết không tha thứ, không muốn sống cùng tôi. Sau một năm ly hôn, chính anh là người mở lời mong muốn tái hợp. Tôi nghĩ rằng, có lẽ anh đă nguôi ngoai mọi chuyện. Và quan trọng hơn, anh vẫn c̣n t́nh cảm với tôi, cũng giống như tôi c̣n thương anh vậy.
Sau vài ngày suy nghĩ tới lui, tôi quyết định đồng ư tái hợp cùng anh. Trong chuyện này, người vui nhất chính là bố mẹ hai bên và hai đứa nhỏ. Không ǵ tốt hơn bố mẹ bỏ qua chuyện cũ để "gương vỡ lại lành", đồng ḷng nuôi con.
Sau khi về sống chung, chồng tôi chủ động ngủ riêng một ḿnh ngay hôm đầu tiên. Thú thật, anh làm vậy, tôi cũng thấy thoải mái. Sau một năm ly hôn, tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện gần gũi.
Thế nhưng, suốt hai tháng trôi qua, anh ấy vẫn vậy. Mỗi khi về nhà, chúng tôi hầu như chỉ tṛ chuyện, hỏi han kiểu xă giao. Sau bữa tối, tôi lo dạy con học bài, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ cho ngày mai. Đến khuya, anh đă chốt pḥng ở riêng rồi.
Vài hôm trước, vợ chồng em gái chồng đến chơi. Tôi tranh thủ ra chợ mua ít đồ ăn. Vừa về tới cửa đă nghe giọng em gái chồng trêu đùa: "Ly hôn rồi lại tái hợp như anh chị là hiếm lắm. Coi chừng em lại có thêm cháu th́ hay".
Đáp lại, chồng tôi lạnh lùng: "Anh để cô ấy về v́ con thôi. C̣n chuyện ấy, anh thà đi "bóc bánh" bên ngoài c̣n hơn ngủ với kẻ phản bội".
Tim tôi như chết lặng, hóa đá. Cảm giác vừa xấu hổ với em chồng, vừa tủi thân và uất ức. Dù v́ lư do ǵ khiến chúng tôi quyết định về lại sống chung nhà, anh ấy có cần phải nói những lời phũ phàng như vậy về vợ hay không?
Nếu anh ấy c̣n khinh ghét tôi như vậy, hà cớ ǵ đă ly hôn rồi c̣n đăng kư kết hôn lại? Đâu phải bố mẹ cần là vợ chồng, sống chung nhà th́ mới bày dạy, chăm lo đầy đủ được cho các con? Hay anh ấy muốn sống chung để tỏ rơ cho tôi thấy anh ấy coi khinh tôi như thế nào, từ đó dày ṿ tinh thần tôi?
Tôi đang suy nghĩ về chuyện ly hôn lần nữa. Nhưng khi biết điều này, mẹ tôi đă mắng tôi một trận. Mẹ nói, chính tôi đă tự đánh mất hạnh phúc của ḿnh, sự tôn trọng và yêu thương từ chồng ḿnh. Điều tôi có thể làm bây giờ là nghĩ đến các con. Chồng tôi có thể sống chung với tôi v́ con. Là một người mẹ, sao tôi lại không thể?
Tôi không biết mẹ tôi nói vậy có đúng không. Tâm trạng tôi đang rối bời, không c̣n phân định được nên và không nên làm ǵ nữa?
VietBF@sưu tập