Khi mẹ chồng tôi mất, bố chồng chọn sống một ḿnh trong căn nhà cổ của gia đ́nh, nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm với mẹ. Chúng tôi từng khuyên ông t́m một người bầu bạn để bớt cô đơn, nhưng ông luôn từ chối. Chỉ đến khi ông bị đột quỵ nhẹ, đi lại khó khăn, chúng tôi mới thuyết phục được ông về nhà để tiện chăm sóc. Tôi hứa với ông rằng khi nào khỏe lại, ông có thể quay về nhà cũ.
Nhà cửa bận rộn, vợ chồng tôi lại đi làm cả ngày nên tôi nhờ người thân ở quê t́m giúp một cô giúp việc hơn 40 tuổi để chăm sóc bố. Công việc của cô ta cũng nhẹ nhàng: dọn dẹp, nấu ăn cho ông, và có người chuyện tṛ cùng. Hàng ngày cũng thấy cô thường ngồi nói chuyền rủ rỉ với ông trong pḥng, khi th́ ở ban công... Tôi nghĩ thầm thôi cũng có người nói chuyện cho ông đỡ buồn. Tôi cũng thấy an tâm khi bố chồng dần khỏe mạnh, vui vẻ hơn.
Nhưng rồi, một ngày ông bất ngờ đề nghị bán căn nhà cũ để về quê sống, điều mà trước đây ông chưa bao giờ nghĩ đến. Vợ chồng tôi phản đối, v́ quê không có ai thân thích, cuộc sống cũng không tiện nghi. Nhưng ông một mực im lặng, không giải thích lư do khiến vợ tôi khó hiểu.
Mọi chuyện chỉ sáng tỏ khi một lần tôi đi làm về sớm và vô t́nh nghe được cuộc tṛ chuyện giữa bố chồng và cô giúp việc.
- "Tôi thấy ông cứ sống ở đây măi thế này cũng buồn mà lại phiền hà con cái. Nhà cửa th́ lớn mà vắng vẻ, chỉ có mỗi ḿnh ông. Hay là ông bán đi căn nhà cũ kia đi, về quê sống với tôi, vừa có người chăm sóc, vừa đỡ cô quạnh"
- "Nhưng bán nhà th́ lấy ǵ mà sống? Về quê, tôi đâu có đất đai, anh em thân thích ǵ." - Bố chồng tôi lăn tăn nói.
- "Ôi dào, ông lo ǵ chuyện đó! Ông cứ về, tôi và con trai sẽ lo. Tôi có mảnh đất rộng lắm, ông cứ xây nhà trên đó mà ở, tôi hứa sẽ chăm bác đến cuối đời. Chỉ cần ông quyết định đi, đừng để phí hoài tuổi già ở đây nữa. Tôi cũng có tuổi rồi không thể ở đây làm giúp việc, bầu bạn chăm sóc cho ông măi được. Ngày một ngày hai tôi cũng phải về quê".
Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại. Một người phụ nữ chỉ mới đến làm vài tháng, sao lại có thể thân thiết đến mức muốn cùng ông về quê sống? Sao lại gấp gáp đến mức muốn ông bán nhà, dọn về sống trên đất của con trai cô ta? Tôi không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng rơ ràng đây không phải là t́nh cảm chân thành. Cô ta không hề quan tâm đến bố chồng tôi, mà chỉ nhắm đến tài sản ông đang có. Hóa ra những lần th́ thầm, rủ rỉ bên tai ông đều có mục đích, không đơn thuần dừng lại ở mối quan hệ giữa nữ giúp việc và chủ nhà nữa rồi.
Tôi không làm ầm lên ngay lúc đó, mà lựa chọn b́nh tĩnh quan sát. Sau khi bàn bạc với chồng, chúng tôi quyết định cho cô giúp việc nghỉ ngay lập tức. Khi tôi báo tin này với cô ta, cô ta tỏ vẻ bất ngờ nhưng lại không phản ứng quá gay gắt, điều đó càng làm tôi chắc chắn hơn về suy đoán của ḿnh.
"Cô T., chúng tôi cảm ơn cô thời gian qua đă chăm sóc bố, nhưng gia đ́nh tôi quyết định sẽ t́m người khác phù hợp hơn. Cô cứ nhận lương tháng này đầy đủ, không cần lo ǵ cả. Chúng tôi cũng gửi thêm cho cô 1 khoản để bồi thường việc để cô nghỉ đột ngột như thế này".
Cô T. có vẻ bất ngờ khi bị gia đ́nh tôi cho nghỉ việc, "Ơ, sao thế cô? Tôi đă làm ǵ sai à? Ông vẫn khỏe mạnh, vui vẻ mà? Sao tự dưng lại đuổi tôi đi?".

Ảnh minh họa
Dù rất giận trước những việc cô T. xúi giục bố tôi, nhưng tôi vẫn không muốn làm mất mặt mũi của hai bên nên cố gắng kiềm chế nói, "Không có chuyện ǵ đâu, chỉ là gia đ́nh tôi muốn thay đổi. Cô cứ thu xếp đi nhé!".
Sau khi cô T. gấp đồ đạc rời đi, dù bố chồng có chút giận dỗi, nhưng tôi biết ḿnh đang làm điều đúng đắn. Chúng tôi luôn mong ông t́m được một người thật ḷng, nhưng sẽ không bao giờ để ông bị lợi dụng bởi những kẻ cơ hội.
Thế nhưng, sau khi cô ta nghỉ việc, tôi phát hiện ra cô ta vẫn liên lạc với bố chồng tôi. Một buổi tối, tôi t́nh cờ thấy ông lén lút nghe điện thoại, giọng điệu trầm xuống:
- "Ừ, cô có khó khăn à. Tôi c̣n vài triệu lương hưu, nếu cô cần th́ tôi có thể giúp cố để có tiền thuốc men. Khoản tiền trước đó cô mượn tôi cũng cứ giữ lại lo toan, chưa cần trả lại..."
Ngay lúc đó, tôi và chồng bước vào pḥng, ông có chút giật ḿnh nhưng vẫn cầm chặt điện thoại. Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nói:
"Bố, cô giúp việc vẫn gọi cho bố à? Bố có biết cô ta không hề thật ḷng quan tâm bố không? Tất cả những ǵ cô ta muốn là tài sản của bố thôi. Bố đừng để người ta lợi dụng!" - lần đầu tiền sau hơn chục năm làm dâu tôi đă phải lớn tiếng gắt lên với bố chồng.
Bố chồng tôi im lặng. Một lúc sau, ông thở dài, đặt điện thoại xuống và không nói ǵ thêm. Tôi biết ông buồn, có lẽ ông cũng có t́nh cảm nhất định với cô ta, nhưng tôi không thể để điều đó tiếp diễn.
Sau chuyện này, tôi và chồng nhận ra rằng, thời gian qua chúng tôi đă quá bận rộn mà vô t́nh để bố chồng cô đơn. Có lẽ v́ thế mà ông dễ dàng t́m kiếm sự an ủi từ cô giúp việc. Chúng tôi quyết định dành nhiều thời gian hơn cho ông, cùng ông ăn cơm, cùng tṛ chuyện và đưa ông ra ngoài dạo chơi. Những buổi tối, thay v́ để ông lủi thủi một ḿnh, cả nhà lại quây quần, nghe ông kể chuyện ngày xưa. Thấy ông cười nhiều hơn, ánh mắt cũng không c̣n u buồn, tôi biết ḿnh đă làm đúng.
Người già không chỉ cần thuốc men hay cơm nước đầy đủ, mà quan trọng hơn, họ cần sự quan tâm, chia sẻ. Tôi chỉ mong rằng, dù không thể thay thế được mẹ, nhưng ít nhất, chúng tôi có thể giúp ông cảm thấy không c̣n cô đơn trong quăng thời gian c̣n lại của cuộc đời.
VietBF@ Sưu tập