Bi kịch ập đến quá bất ngờ, tôi mất chồng khi chưa tṛn một năm kết hôn. 26 tuổi, tôi trở thành góa phụ. Những dự định c̣n dang dở, những lời hứa chưa kịp thực hiện, tất cả vỡ vụn trong tích tắc.
Nỗi đau mất chồng khiến tôi suy sụp, giam ḿnh trong pḥng ôm lấy chiếc áo anh mặc hôm đó, mặc kệ mọi lời khuyên của gia đ́nh. 49 ngày anh mất, tôi quyết định trở về nhà mẹ đẻ sau những ngày vật vờ sống trong đau khổ. Nhưng rồi, một sự thật chấn động đă khiến tôi thay đổi tất cả. Mẹ chồng – người tôi vẫn định ở lại chăm sóc, đă có hành động khiến cả họ hàng phẫn nộ!
Hôm đó, khi cả nhà đang quây quần bên mâm cơm tối, đứa cháu nhỏ bất ngờ chạy ra từ pḥng mẹ chồng với một chiếc hộp đỏ trên tay. Sự ṭ ṃ khiến tôi nhẹ nhàng mở ra xem. Ngay giây phút nh́n thấy thứ bên trong, tim tôi như ngừng đập.
Hai chiếc nhẫn vàng lấp lánh. Nhưng điều làm tôi rùng ḿnh hơn cả chính là tờ giấy hóa đơn được kẹp bên trong. Ngày mua vàng – chính là hôm qua! Chưa hết 3 ngày con trai mất, bà đă vội vă lấy tiền phúng điếu đi mua vàng cất giữ!
Tôi chết lặng. Một cảm giác khó thở xộc thẳng vào lồng ngực. Cố giữ b́nh tĩnh, tôi quay sang mẹ chồng và hỏi thẳng: Mẹ, hai chiếc nhẫn này ở đâu ra?
Bà lập tức tái mặt, lao đến giật lại chiếc hộp rồi gằn giọng: Ai cho cô vào pḥng tôi lục lọi? Cô đúng là loại con dâu mất nết, ăn cắp mà không biết nhục!
Lời nói của bà như một cú tát giáng thẳng vào tôi. Tôi siết chặt tay, cố nén sự phẫn nộ: Là cu Bi lấy ra, không phải con. Nhưng mẹ giải thích đi, chồng con vừa mất, tại sao mẹ lại đi mua vàng? Có phải mẹ lấy tiền phúng điếu của anh ấy không?
Bà trợn mắt, cố lảng tránh: Tiền phúng điếu đám ma con trai tôi, tôi cầm th́ có ǵ sai?
Tôi cay đắng nh́n người phụ nữ trước mặt. Nước mắt rơi, không v́ sự oan ức của bản thân mà v́ thương chồng. Anh vừa mất, mẹ ruột anh đă nghĩ cách chiếm đoạt số tiền những người thân quen đến viếng. Tôi nghẹn giọng: Mẹ không thấy có lỗi với chồng con hay sao? Mẹ không khóc thương anh ấy được một ngày trọn vẹn mà đă lo gom tiền cất giữ?
Câu hỏi của tôi khiến cả nhà lặng đi. Nhưng mẹ chồng không những không hối hận mà c̣n thẳng thừng đ̣i lại toàn bộ vàng cưới ngày trước bà đă tặng vợ chồng tôi: Con tôi chết rồi, cô không c̣n là con dâu nhà này nữa! Trả lại hết vàng cưới đi, tài sản của con tôi, cô cũng không được giữ!
Lời nói của bà như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi chết lặng, c̣n anh chị chồng th́ bàng hoàng không nói nên lời. Chị chồng lập tức gọi điện cho các bác trong họ để xác nhận về số tiền phúng điếu. Cuối cùng, sự thật bị phanh phui: Mẹ chồng đă âm thầm giấu hơn trăm triệu tiền viếng, sợ phải chia cho tôi, nên mang đi mua vàng tích trữ!
Tôi đứng giữa căn nhà mà ḿnh từng coi là gia đ́nh thứ hai, cay đắng nhận ra ḿnh đă đặt niềm tin sai chỗ. Người phụ nữ ấy, dù là mẹ chồng tôi, nhưng từ giây phút này, tôi không thể coi bà là người thân nữa. Sự tham lam và tàn nhẫn của bà đă khiến tôi không c̣n ǵ để nói…
Tôi bỏ đi, mang theo nỗi đau không ǵ khỏa lấp. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: Mọi chuyện chưa thể dừng lại ở đây!
VietBF@sưu tập
|