Tôi sinh ra tại một thị trấn nhỏ miền Nam, c̣n chồng tôi đến từ miền Bắc. Khi quyết định kết hôn, chúng tôi vấp phải sự phản đối từ cả hai gia đ́nh v́ lo ngại những khác biệt về lối sống và văn hóa. Đặc biệt, bố mẹ chồng không hài ḷng khi gia đ́nh tôi yêu cầu sính lễ 88.000 tệ (~308 triệu đồng). Bố chồng cho rằng con số này quá lớn, nhất là khi chúng tôi đến với nhau bằng t́nh yêu chân thành, không mang nặng chuyện tiền bạc.
Thế nhưng, ở quê tôi, 88.000 tệ là một mức sính lễ b́nh thường. Sau nhiều lần thương thảo, cuối cùng bố chồng cũng chấp nhận, và đám cưới diễn ra. Dẫu vậy, tôi hiểu rằng trong ḷng ông vẫn c̣n chút khúc mắc.
Gia đ́nh chồng tôi sở hữu một xưởng gỗ nhỏ, là nguồn thu nhập chính của cả nhà. Trước khi tôi về làm dâu, xưởng gỗ do bố chồng và ba người con trai quản lư. Là con cả, chồng tôi gánh vác trách nhiệm tiếp quản xưởng, nhưng anh không có đầu óc kinh doanh. Nhận thấy điều đó, tôi dần đưa ra những đề xuất cải thiện, từng bước giành được sự tin tưởng của chồng và bố chồng. Chỉ sau tám năm, xưởng gỗ phát triển mạnh mẽ, mang về lợi nhuận hàng triệu nhân dân tệ mỗi năm.
Dù tôi đă góp phần đưa xưởng gỗ đi lên, khoảng cách giữa tôi và bố chồng vẫn chưa thể xóa nḥa. Có lẽ, con số 88.000 tệ ngày nào vẫn c̣n là một nỗi day dứt trong ḷng ông.
Măi đến một ngày, tôi mới thực sự nhận được sự công nhận từ bố chồng.
Hôm đó, giữa đêm khuya, ông sốt cao. Chồng tôi đi công tác xa, tôi liền gọi hai em chồng nhờ giúp đỡ. Nhưng đáp lại, chỉ là những lời thờ ơ:
"Chắc chỉ cảm lạnh thôi, mai hăy đưa đi viện."

Ảnh minh họa
Không chần chừ, tôi tự ḿnh chở bố chồng đến bệnh viện, thức trắng đêm chăm sóc ông. Tôi hiểu rằng hai cậu em chồng c̣n trẻ, chưa biết quư trọng t́nh thân. Ở xưởng gỗ, họ cũng lười biếng, chỉ ham chơi bời.
Nhưng tôi không ngờ, chính đêm hôm ấy lại làm thay đổi cuộc đời ḿnh.
Sau khi xuất viện, bố chồng được đưa về nhà nghỉ ngơi. Thế nhưng, bệnh t́nh ông bất ngờ trở nặng và không lâu sau, ông qua đời.
Sau tang lễ, mẹ chồng gọi cả ba anh em và tôi đến. Trước sự chứng kiến của mọi người, bà đặt vào tay tôi một cuốn sổ tiết kiệm và nói đó là thứ bố chồng để lại cho tôi trước lúc qua đời.
Khi nh́n vào con số trong sổ, tôi chết lặng - 13 triệu tệ (~45 tỷ đồng). Tôi không dám tin vào mắt ḿnh.
Chồng tôi cũng sững sờ, hồi lâu mới quay sang hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao bố lại giao hết số tiền này cho vợ con?"
Hai em chồng cũng phản đối quyết liệt: “Đây là tài sản chung của gia đ́nh, sao có thể đưa hết cho chị dâu?”
Thế nhưng, mẹ chồng chỉ b́nh thản đáp: “Các con thử nghĩ xem, nếu số tiền này nằm trong tay các con, bao lâu th́ tiêu hết?”
Hai em chồng im lặng. Bà tiếp tục: “Bố các con không phải không thương các con, mà là v́ ông ấy hiểu rơ tính cách của từng người. Nếu số tiền này giao cho các con, chẳng mấy chốc sẽ bị phung phí. Nhưng vợ cả của con trai lớn lại khác. Nó có năng lực, có bản lĩnh, và trên hết, nó biết giữ ǵn gia đ́nh này. Các con muốn có cuộc sống sung túc sau này, th́ hăy làm việc chăm chỉ, đừng trông chờ vào tiền bạc từ cha mẹ.”
Lời mẹ chồng nói khiến hai em chồng không c̣n ǵ để phản bác. Bà quay sang tôi, ánh mắt tin cậy: "Con có thể dùng số tiền này để lo cho gia đ́nh và xưởng gỗ chứ?"
Tôi ̣a khóc, nắm chặt tay bà: "Vâng, con sẽ làm được!".
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự công nhận của bố chồng lại đến vào lúc tôi không ngờ nhất. Trước đây, dù đă nỗ lực rất nhiều trong việc kinh doanh xưởng gỗ, tôi vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa ḿnh và ông. Nhưng hóa ra, ḷng người không thể đo đếm bằng tiền bạc hay thành công, mà đôi khi chỉ cần một hành động xuất phát từ sự chân thành. Đêm hôm ấy, khi tôi một ḿnh đưa bố chồng đi viện, tôi không hề nghĩ rằng việc làm đó sẽ thay đổi cách ông nh́n tôi. Tôi chỉ đơn giản thấy đó là việc nên làm, v́ ông là gia đ́nh của tôi. Và chính sự chân thành ấy đă khiến ông thật sự chấp nhận tôi như một phần của nhà này.
Cũng từ chuyện này, tôi nhận ra rằng tiền bạc không phải cứ chia đều là tốt. Hai em chồng có thể cảm thấy bất công khi toàn bộ số tiền cha để lại thuộc về tôi, nhưng mẹ chồng hiểu rơ—nếu tiền rơi vào tay họ, chẳng bao lâu cũng sẽ tiêu tán. Tài sản không phải là thứ chỉ để phân phát, mà cần được đặt vào tay người biết ǵn giữ và phát triển. Điều quan trọng không phải là ai có phần nhiều hay ít, mà là ai có thể làm cho số tiền đó mang lại lợi ích lâu dài cho cả gia đ́nh. Tôi không nhận số tiền đó v́ ḷng tham, mà v́ tôi có trách nhiệm giữ ǵn công sức của bố chồng, duy tŕ xưởng gỗ và đảm bảo gia đ́nh này không sa sút.
Sự công nhận không đến ngay lập tức, và tiền bạc cũng không phải thứ có thể giữ măi nếu không biết cách sử dụng. Nếu bạn đủ kiên tŕ, có trách nhiệm với những ǵ ḿnh làm, th́ đến một ngày, giá trị của bạn sẽ tự khắc được công nhận, không phải bằng lời nói, mà bằng sự tin tưởng tuyệt đối từ những người từng hoài nghi bạn.
VietBF@ Sưu tập