
Tôi biết anh ngoại t́nh.
Không phải nhờ ai mách, cũng chẳng cần thuê thám tử. Phụ nữ có trực giác kỳ lạ lắm. Khi người đàn ông của ḿnh thay đổi, kể cả là một ánh mắt, một cử chỉ hay một hơi thở lạ... tôi cũng biết.
Anh nghĩ tôi không biết? Tôi biết từ lâu rồi. Biết mà vẫn im lặng.
Không phải v́ yêu quá sâu đậm. Cũng chẳng phải v́ không thể sống thiếu anh. Đơn giản là, tôi chọn đứng yên, để anh nghĩ ḿnh tự do, c̣n tôi th́ có thời gian quan sát.
Tôi không tha thứ. Và tôi cũng không rời đi. Ly hôn à? Đừng vội mơ. Anh không xứng đáng được giải thoát nhẹ nhàng đến vậy.
Tôi không muốn làm ầm lên, không đánh ghen, không kéo bè kéo cánh khóc than kể khổ. Bởi tôi biết, đau một lần là đủ. Phần c̣n lại, tôi để dành cho sự tỉnh táo.
Anh vẫn sống trong căn nhà này, ăn cơm tôi nấu, nh́n thấy con tôi chăm, và đối diện với ánh mắt lạnh tanh của tôi mỗi ngày. Đó là h́nh phạt mà tôi dành cho anh, âm thầm nhưng dai dẳng.
Anh không c̣n là người đàn ông của tôi. Nhưng anh vẫn là người cha của các con tôi. Và tôi, vẫn là người phụ nữ của chính ḿnh, không yếu đuối, không lệ thuộc, không vỡ vụn v́ một gă đàn ông không ra ǵ.
Ngày nào anh c̣n chưa chủ động kư vào đơn ly hôn, ngày đó anh c̣n phải sống trong cảm giác bị quan sát, bị lạnh lùng ghẻ lạnh bởi chính người từng yêu anh nhất.
Tôi không tha thứ, và cũng không cần rời đi để chứng minh điều đó. Tôi ở lại, không v́ anh, mà v́ tôi, người phụ nữ đă đủ trưởng thành để hiểu rằng: buông tay đôi khi là giải thoát, nhưng giữ lại cũng có thể là một kiểu trừng phạt sâu sắc hơn.
VietBF@sưu tập