
Xưa, có ba cô gái,
Đến tuổi, đi lấy chồng.
Thành ra nhà ba rể.
Ba ắt tốt hơn không.
Hai anh đầu giàu có,
Nghiêm chỉnh và đàng hoàng.
Anh thứ ba nghèo khổ,
Lại c̣n thói huênh hoang.
Một hôm, bố vợ chết,
Hai anh mang lợn, xôi.
Anh thứ ba tay trắng,
Lại khinh khỉnh bĩu môi:
“Lợn hai bác bé quá.
Để bây giờ em đi
Mua mười voi làm cỗ
Chừng ấy thấm tháp ǵ.”
Rồi anh ta đi thật.
Đi đâu không ai hay,
Bắt người ta chờ măi,
Cho đến tận tối ngày
Mới ḷ ḍ quay lại,
Tay không vẫn tay không,
Rồi làm bộ giận dữ:
“Thật đúng là mất công.
Cái nhà kia thật láo,
Tôi định mua mười voi,
Mà hắn chỉ có tám,
Thế là chờ công toi.”
Rồi anh ta ngồi xuống,
Thản nhiên chén ngon lành,
Lại chê con lợn bé,
Không có mỡ trong canh.
Từ đấy mới có chuyện
Nói khoác những mười voi,
Không được bát nước xáo.
Một anh rể không tồi.
BÁNH TAO ĐÂU?
Có một ông đồ nọ
Tính tham lam, một lần
Được mời dự cơm khách,
Ông tranh thủ cố ăn.
Đến khi ăn kễnh bụng,
Thức ăn vẫn đang c̣n,
Nhất là chiếc bánh nếp
Vừa to lại vừa ngon.
Ông cầm lấy chiếc bánh,
Rồi thản nhiên như không,
Đưa cho thằng hầu nhỏ
Luôn có mặt bên ông.
Ông nháy mắt ra hiệu:
“Của tao, mang về nhà.”
Thằng bé ngốc, không hiểu,
Tưởng ông cho, thế là
Nó ngấu nghiến ăn hết.
Lúc trở về, dọc đường,
Ông đồ hậm hực lắm.
Cáu kỉnh rất bất thường.
Ông quát: “Thằng này láo.
Sao dám đi ngang hàng?
Anh em với mày hả?”
Thằng hầu liền vội vàng
Để cho ông đi trước.
Nhưng ông lại nói ngay:
“Mày đi sau, như thể
Tao là tù của mày!”
Thằng bé lên đi trước.
Ông mắng: “Thật hỗn hào!
Chỉ thầy mới đi trước.
Mày không biết hay sao?”
Ông đồ cứ vô cớ
Hành hạ măi thằng hầu.
Cuối cùng ông mới nói:
“Chiếc bánh của tao đâu?”
TRỨNG NGÓT
Có một cô gái nọ
Lấy chồng, về làm dâu.
Một hôm mẹ chồng bảo
Xuống bếp luộc nồi rau.
Cô luộc xong, thật lạ,
Trước cả một nồi đầy,
Giờ chỉ c̣n ngót nửa.
Ôi, biết làm sao đây?
Cô sợ quá, ngồi khóc.
Mẹ chồng hỏi v́ sao?
Cô nói hết sự thật.
Mẹ chồng cười: “Ôi dào,
Rau luộc nó phải ngót.
Chuyện b́nh thường ấy mà.”
Cô gái nghe, mừng lắm,
Bây giờ mới hiểu ra.
Mấy hôm sau, luộc trứng,
Luộc mười quả trong nồi.
Cô lấy ăn năm quả,
Vẫn tḥm thèm, và rồi
Khi bà mẹ chồng hỏi:
“C̣n năm quả thôi à?”
Cô đáp: “Trứng nó ngót.
Chuyện b́nh thường ấy mà.”
VietBF@sưu tập