Trong một lần sếp say rượu, tôi đưa chị ấy vào khách sạn 4 sao để nghỉ ngơi. Chẳng ngờ, lúc thang máy mở ra, tôi chết sững thấy khuôn mặt của vợ.
Tôi và vợ quen nhau từ thời đại học, nảy sinh t́nh cảm và đi đến hôn nhân sau vài năm ra trường. Thời gian đầu, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi yên ả, con cái đủ nếp, đủ tẻ.
Gia đ́nh hai bên không khá giả nhưng cũng gom góp, mua cho chúng tôi căn hộ chung cư nhỏ. Cuộc sống tạm gọi là ổn định, dù mức lương ở dạng trung b́nh.
Đến khi con cái lớn hơn, nhu cầu học hành tăng cao, tài chính của chúng tôi rơi vào khủng hoảng.
Đúng lúc đó, tôi t́m được việc mới, làm trợ lư giám đốc cho một công ty xuất nhập khẩu. Giám đốc là phụ nữ. Chị hơn tôi 10 tuổi, ly hôn đă nhiều năm. Con gái chị theo bố sang nước ngoài sinh sống.
Ảnh minh họa: IS
Thu nhập của tôi từ đây khá hơn, thi thoảng chị c̣n thưởng thêm cho tôi.
Từ lúc làm ra tiền, tôi mua ô tô, đổi nhà to và bắt đầu thấy coi thường vợ. Nhiền lần căi vă, tôi c̣n dùng lời lẽ không hay chê trách cô ấy.
Vợ chồng căng thẳng, có giai đoạn c̣n chiến tranh lạnh cả tháng trời. Cách đây một năm, cô ấy bắt đầu thay đổi, không đ̣i tôi tiền sinh hoạt, không ca thán hay phản ứng tôi một lần nào nữa. Dù vậy, hằng tháng tôi vẫn chuyển cho vợ 10 triệu.
Chúng tôi gần như không tṛ chuyện, không giao tiếp. Có việc quan trọng liên quan đến bố mẹ, con cái, cô ấy chỉ nhắn tin vài câu ngắn ngủi mang tính chất thông báo.
Tôi chán nản, ngày nghỉ thường đi cùng sếp. Những chuyến du lịch, những bữa nhậu với đối tác kéo chúng tôi lại gần hơn. Thế rồi, chúng tôi đă xảy ra chuyện ngoài luồng. Từ chỗ ngại ngần, chúng tôi dính lấy nhau.
Tôi như người sống hai cuộc đời. Ở nhà vẫn c̣n vợ con nhưng ra ngoài, tôi trở thành chồng “hờ” của sếp. Sếp không tiếc tiền, đầu tư tiền bạc cho tôi.
Trong một lần đi tiếp khách, sếp say, tôi đưa vào khách sạn 4 sao để nghỉ ngơi. Chẳng ngờ, lúc thang máy mở ra, tôi chết sững thấy khuôn mặt của vợ. Cô ấy mặc trang phục nhân viên lễ tân.
Vợ chỉ nh́n tôi thoáng qua, đôi mắt ngấn lệ rồi lại tiếp tục công việc. Tôi đưa sếp lên pḥng, ḷng nặng trĩu suy nghĩ cách đối phó.
Không yên tâm để sếp một ḿnh, tôi ở lại nhưng trằn trọc cả đêm, măi chưa nghĩ ra lư do nào để biện minh với vợ.
Khi tôi về đến nhà, không gian yên tĩnh lạ thường. Trên bàn, chỉ có lá thư và tờ đơn ly hôn kèm thẻ ATM có toàn bộ số tiền tôi chuyển khoản cho vợ suốt một năm qua.
Vợ nói rằng, cô ấy có thể tha thứ chuyện bị tôi coi thường, để ǵn giữ tổ ấm cho các con. Nhưng việc ngoại t́nh, cô ấy không bao giờ chấp nhận được.
Suốt một năm qua, vợ không hề dùng đến số tiền tôi đưa. Cô ấy ngày đi làm ở công ty, tối làm thêm lễ tân khách sạn. Kinh tế đủ nuôi con ăn học, chi trả các khoản phí. Ly hôn trong im lặng, ứng xử văn ḿnh là giới hạn cuối cùng cô ấy dành cho tôi.
Trong thỏa thuận ly hôn, vợ đồng ư cho tôi gặp con mỗi tháng 1 lần, không đ̣i hỏi chu cấp.
Căn hộ cũ bố mẹ cô ấy góp 1 nửa, chúng tôi đă bán đi mua căn hộ to hơn. Giờ cô ấy không cần chia tài sản mà chỉ cần lấy lại số tiền bố mẹ đă hỗ trợ mua nhà hồi mới cưới. Số tiền vỏn vẹn 500 triệu đồng, ít hơn nhiều so với giá trị căn hộ chúng tôi đang ở.
Lời lẽ trong thư cho thấy thái độ của cô ấy rất kiên quyết.
Vợ đưa các con về quê ngoại tá túc, bắt đầu cuộc sống mới, công việc mới. Ban đầu tôi cảm thấy không vướng bận ǵ, cuộc sống khá thoải mái. Việc qua lại với sếp cũng ngang nhiên hơn trước.
Nhưng cuộc sống tự do, tự tại đó chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi. Đến khi sếp t́m được t́nh yêu mới th́ ngăng dần ra với tôi. Công việc tôi đang làm cũng trục trặc rồi bị cho nghỉ việc.
Tôi quen thói tiêu hoang phí nên tiền bạc cũng dần hao hụt. Tôi vay mượn khắp nơi, phải bán cả nhà, xe để trả nợ. Cuộc sống bắt đầu rơi vào quẫn bách.
Lắm lúc tôi chợt nhớ đến vợ con, nhớ cuộc sống trước đây. Tôi từng có tất cả, một mái ấm gia đ́nh, một người vợ thảo hiền và các con ngoan nhưng tôi đă tự tay phá hủy tất cả chỉ v́ thói trăng hoa của ḿnh.
Nếu cuộc sống có 2 từ “giá như”, th́ tôi sẽ quay lại khoảng thời gian đó và không bao giờ làm vuột mất hạnh phúc thực sự của ḿnh như vậy.